XtGem Forum catalog
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328295

Bình chọn: 7.5.00/10/829 lượt.

Tuyết dường như có một linh cảm xấu, Hoắc Thương Châu hẹn cô ra ngoài gặp mặt mà không phải ở nhà, rốt cuộc là có ý gì? Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, cần phải đối mặt. Cô khổ sở cười một tiếng.

“Anh về đi”. Quay lưng về phía Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh đã tỉnh từ lâu, cô nghe thấy giọng phụ nữ trong điện thoại là biết giấc mộng đẹp này cuối cùng cũng sẽ tan tành, Hoắc Thương Châu sẽ rời bỏ cô, đôi tay cô siết chặt gối, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Hoắc Thương Châu đầu tiên ngẩn ra, sau đó để điện thoại xuống, từ từ ôm lấy lưng Cố Chiêu Ninh, dịu dàng nói: “Em tỉnh rồi ư?”. Môi anh vuốt ve lưng cô, lưu luyến hương vị của cô.

“Hoắc Thương Châu, anh có thể đi rồi.” Cô không để ý đến lời nói của Hoắc Thương Châu, giọng nói lần này có chút cứng rắn, như mang theo ghen tức.

Hoắc Thương Châu đã hiểu, anh xoay người Cố Chiêu Ninh lại, thấy khóe mắt đầy nước của cô mà đau lòng.

Cô bé đáng ghét, rõ ràng không muốn anh đi vẫn giả bộ không quan tâm đẩy anh đi, rốt cuộc Cố Chiêu Ninh đang nghĩ gì? Hoắc Thương Châu không đoán ra, anh hơi tức giận nhìn cô, hôn lên khóe mắt đầy nước, lạnh lùng nói: “Anh nói rồi, không cho em đuổi anh đi nữa”

Nhưng mà, nhưng mà anh chẳng phải sẽ đi hay sao?

Cố Chiêu Ninh bất lực nhìn Hoắc Thương Châu, nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

“Đừng nhìn anh như vậy, hãy tin anh, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, sau đó đón em về nhà” Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười, ôm cô thật chặt vào lòng.

Lúc này im lặng thắng nhiều lời, Cố Chiêu Ninh tin tưởng anh, anh là người đã nói sẽ làm, trong lòng đầy yên ổn, cô cũng ôm lại anh, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể Hoắc Thương Châu, cô chủ động hôn anh, bụi cây đang ngủ say của anh lập tức phản ứng, anh hôn lại cô, thuận thế đè lên thân thể cô.

“Cô bé đáng ghét! Em…” Cố Chiêu Ninh quấn lấy, rõ ràng ngăn cản anh đi, lúc này đã hoàn toàn bị kích thích, cô thực sự làm anh khổ sở, ngẩng đầu không hề chớp mắt nói với cô.

“Anh mau dậy đi, đừng làm cô ấy đợi quá lâu.” Cố Chiêu Ninh lúc này vẫn thử dò xét.

Hoắc Thương Châu mạnh mẽ dùng chân cưỡng chế tách hai chân Cố Chiêu Ninh đang vắt chéo ra, lúc chạm vào cái mềm mại kia, anh cười tà mị, thản nhiên nói: “Lúc này, không cho em nói về người phụ nữ khác trước mặt người đàn ông của mình.”

Một giây kế tiếp, mang theo sự trừng phạt mạnh mẽ đâm thẳng vào.

Trong quán café, trước hàng ghế dài trong góc, một cô gái mặc váy trắng, tóc dài xõa đến eo rất dễ nhận thấy.

Cô như có điều suy nghĩ nhìn dòng người cùng xe cộ không ngừng qua lại bên ngoài cửa kính.

Hoắc Thương Châu vừa bước vào liền nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết, cô vẫn thế, thích màu trắng, vẫn dịu dàng xinh đẹp, anh mang theo tí ti áy náy đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến khi nhân viên cửa hàng hỏi thăm.

“Tiên sinh? Anh có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp đón cung kính bên cạnh Hoắc Thương Châu, mặt ửng đỏ hỏi anh. Người đàn ông này thật đẹp trai khiến cho cô tim đập chân run.

Hoắc Thương Châu nhạt nhẽo liếc cô một cái: “Có” Sau đó đi về phía Thiên Mộng Tuyết.

Sau khi Hoắc Thương Châu ngồi xuống, Thiên Mộng Tuyết mới thu hồi tầm mắt, cười nhạt, nụ cười khổ sở vẫn giả bộ vui vẻ: “Anh đến rồi à?”. Cô có vẻ khác lạ so với ngày thường, bình thường nếu Hoắc Thương Châu cả đêm không về, cô đã khóc ầm lên rồi, nhưng hôm nay cô lại không hề, mỗi câu chữ nói ra đều bình thản.

Điều này khiến Hoắc Thương Châu nghi hoặc, anh nhìn Thiên mộng Tuyết khẽ mỉn cười: ‘Ừ”. Anh không biết nên nói thế nào, cũng không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

Hai người không ai chủ động nói chuyện, gọi café rồi chờ café được bưng lên, Hoắc Thương Châu quyết định phá vỡ không khí lúng túng, anh mở miệng trước: “Mộng Tuyết, anh tìm em…”

“Em biết rồi, anh rất bận phải không. Không quan trọng, về sau em sẽ ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không làm loạn nữa, được chưa? Cũng không quấy nhiễu anh bằng điện thoại nữa?” Thiên Mộng Tuyết hơi kích động cắt lời Hoắc Thương Châu.

Nhìn bộ dạng kích động của Thiên Mộng Tuyết, Hoắc Thương Châu có vẻ lo lắng, anh biết, cô không thể nào bình thản ngồi đợi như thế, chắc chắn cô đã nhìn ra cái gì? Như thế cũng tốt, đỡ cho anh đột nhiên nói ra Thiên Mộng Tuyết không tiếp thu nổi.

“Mộng Tuyết, có phải em biết anh vì sao không về nhà?” Tay phải Hoắc Thương Châu cầm tay Thiên Mộng Tuyết đặt lên tay trái mình thử hỏi.

Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, trong đôi mắt lóe lên một tia khổ sở.

“Em biết, phải không? Buổi sáng lúc em gọi điện, Ninh Ninh đang ở bên anh”

Anh nói rồi, anh rốt cuộc vẫn nói ra, mặc dù Thiên Mộng Tuyết đoán được, nhưng từ chính miệng anh nói ra tựa như đột nhiên có sấm sét, khiến cô run rẩy.

“Đúng rồi, chúng ta đi xem lễ phục đi được không? Ngày đính hôn anh định sớm đi. Em không thể chờ lâu hơn được nữa.” Thiên Mộng Tuyết đang giả bộ, trong mắt cô có tia đỏ tươi, nhưng cô không muốn tiếp tục đề tài này.

Nhìn vẻ trốn tránh của Thiên Mộng Tuyết, rõ ràng đã rất khổ sở còn mang bộ mặt bàng quan, Hoắc Thương Châu thực sự nhức đầu, nhưng anh đã quyết định không đổi ý, lần này hẹn cô ra ng