
y ngoại hình cô bình thường thì đừng có nhìn.
Vốn dĩ rất tức giận và tủi thân, hơn nữa thấy gương mặt đẹp trai ghé sát, cô cảm thấy buồn vô cùng, quay mặt đi không thèm nhìn anh.
“Xin lỗi nhé, tôi nhan sắc bình thường mặc kệ tôi.”
Dường như không nhận ra cô đang tức giận, anh tiếp tục nói.
“Rõ ràng là chỉ có 158.”
158? Một con số quen thuộc, hình như đó là chiều cao của cô.
Hừ, hết chê ngoại hình cô bình thường giờ lại còn chê cả chiều cao của cô? Thật là… muốn chọc cô khóc phải không? Cô thấy cay cay hai hốc mắt.
“Ừ thì sao, tôi lùn tịt đó.” Cô la lên.
“Rõ ràng chỉ có 32B.”
32B. Nghe cũng quen, cô nhớ hình như ngực của cô…
Cơn giận bốc cao trong đầu, cô quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe.
“Anh đừng có quá đáng.”
Anh lại nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, dõng dạc. “Nhưng em lại khiến tim anh rung động.”
“Hả?” Nước mắt sắp trào ra nhưng vì những lời này của anh mà chảy ngược trở lại.
“Anh rất ít khi nổi cáu nhưng em lại có thể khiến anh phát điên.”
Khóe môi run run, cô bất mãn nói. “Đừng có đổ thừa cho tôi, do anh khó tính mà.”
Tư Đồ Trác làm như không nghe cô nói, anh nói tiếp.
“Anh cũng rất ít khi ăn hiếp người khác nhưng mỗi lần nhìn thấy em, anh lại muốn ăn hiếp em.”
“Tôi cũng muốn hỏi anh, tôi chọc anh hồi nào mà anh cứ ăn hiếp tôi hoài vậy?”
Không trả lời câu hỏi của cô, anh nói tiếp. “Trước đây có một ngày, anh nói em quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, em còn nhớ không?”
“Nhớ rất rõ.” Cô sốt ruột nói. “Tôi rất biết nghe lời, quên sạch sẽ, không thù dai.”
Anh thở dài. “Nhưng anh không quên được.”
“Hả? Tại sao vậy?” Cô tò mò.
“Bởi vì anh không muốn quên.” Anh mỉm cười. “Quên rồi sẽ thấy rất luyến tiếc.”
“Hả?” Cô ngây người vì chưa bao giờ nhìn thấy anh cười hiền lành đến vậy.
“Nhưng điều quan trọng nhất là, càng ngày anh càng nhận ra hình như anh thích em.” Anh nói ra câu trả lời.
“Cái gì?” Cô mở to mắt, nước mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn trong mắt là sự kinh ngạc.
Mới vừa nãy còn nói cô này nọ, bây giờ lại nói thích cô, cậu chủ chắc chắn bị điên rồi, cũng có thể bị mắc bệnh mộng du.
Mộng du?
Đúng rồi, cậu chủ đang bị mộng du, nếu không sao có thể nói thích cô trong khi bình thường rất hay ăn hiếp cô.
Nhưng nếu cậu chủ thực sự bị mộng du thì chẳng phải đây là cơ hội của cô sao?
Cô liếc mắt qua lại, sau đó len lén đưa tay lên véo hai má của anh.
“Đau không?” Nhìn khuôn mặt đẹp trai, cô cười toe toét, hết véo má đến xoa nắn, cốt để trả thù.
“Đau.” Tư Đồ Triết không phản kháng, để mặc cô véo má anh.
“Anh tỉnh chưa?”
“Anh đang rất tỉnh táo.”
“Đùa hả, nếu anh tỉnh táo thì đã không nói thích tôi.” Cô nói chắc như đinh.
Hóa ra người bị mông du không phải quản gia Trần mà là cậu chủ. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người bị mộng du.
Không ngờ cậu chủ không cười không nói lạnh lùng nghiêm túc lại mắc bệnh mộng du, nếu cô đi rao khắp nơi chắc người ta sẽ cười ầm ĩ.
Tư Đồ Trác nhíu mày nhìn hành động trả thù của cô, nhếch môi cười. “Em đang trả thù anh phải không?”
Không ngờ người bình thường giỏi chịu đựng như cô cũng thù dai, có cơ hội là trả thù ngay.
“Đúng vậy, tôi đang trả thù vì anh luôn ăn hiếp tôi.” Cô cười đắc ý.
“Anh ăn hiếp em vì em rất dễ thương.”
Bởi vì cô rất dễ thương nên tim anh mới xao động, vì thế anh mới ăn hiếp cô để che giấu tình cảm trong tim.
“Anh lừa tôi hả, anh vừa mới chê ngoại hình của tôi bình thường mà.” Cô cảm thấy kỳ cục, buồn bực nhìn anh. “Kỳ cục quá, không phải anh bị mộng du hả? Sao có thể nói chuyện với tôi?”
“Bởi vì anh không có bị mộng du.”
“Gì?” Cô sợ hãi dừng mọi động tác.
“Trả thù xong rồi chứ? Còn muốn véo má anh nữa không?” Ngay sau đó đến lượt anh vuốt ve má cô, ánh mắt sáng lên nhìn cô nồng nàn.
“Á!” Cô giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh, vội lùi lại.
“Em là người may mắn, nếu trước đây em làm như vậy với anh, anh sẽ khiến em chết đi sống lại nhưng bây giờ, anh sẽ trừng phạt bằng cách hôn em.”
“Hôn hả? Làm gì vậy?” Đầu óc Tiêu Tung Thục rối loạn.
“Ừm. Hôn em cũng để chứng minh anh thực sự yêu em.” Nói xong, anh vươn tay ra kéo cô đang hoảng loạn vào lòng, sau đó không để cô kịp phản ứng, anh cúi đầu dán miệng lên môi cô.
“Ưm…” Cô mở to mắt trước hành động bất ngờ của anh, không ngừng giãy dụa nhưng bị kẹp trong cánh tay rắn chắc không thể nhúc nhích.
Ở trong lòng anh, bị anh hôn cuồng nhiệt, cô sợ đến mức mất cảm giác phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng như mặt nước hồ của anh.
“Răng cửa của em choáng chỗ quá nhưng môi em thật mềm mại và ngọt ngào giống như đang ăn trái cây.”
Dường như hôn thôi không đủ, anh há to miệng nhấp nháp cả miệng cô.
Sau khi mút bờ môi ngọt ngào chán chê, anh từ từ đưa lưỡi vào trong khoang miệng ẩm ướt, quấn lấy đầu lưỡi run rẩy, làm cô sung sướng.
Tiêu Tung Thục chưa từng hôn ai ngay lập tức cảm thấy như bản thân đã mất hết tự chủ, để anh muốn làm gì thì làm, cướp cả lý trí và hơi thở của mình, cướp luôn cả trái tim cô, cả người nóng bừng, nụ hôn càng dài thêm. Từng giờ phút trôi qua, cô cảm thấy khó thở, bắt đầu giãy dụa. Khi thấy cô đòi vùng ra, anh mớ