
i dứt khỏi môi cô.
“Anh đã chứng minh anh không phải thích em mà anh yêu em mất rồi.” Áp trán mình lên trán cô, anh cười nhẹ, nói giọng khàn khàn, từng tiếng một đê mê gợi cảm làm tai cô run rẩy.
Tiêu Tung Thục vội hít thở ô xi, không có thời gian nghe anh nói.
Lý trí dần khôi phục lại, cô nhận ra anh vừa làm chuyện gì với mình, bắt đầu giãy dụa nhưng anh không cho cô chạy trốn.
Anh cúi đầu hôn cô thật lâu, thật sâu, thật dịu dàng, khiến cô quên cả đất trời.
Anh cứ hôn, cô cứ giãy dụa, và những nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, cơ thể nhỏ bé lả dần cho đến khi kiệt sức, ngồi ngoan ngoãn.
Cô không thể tin được.
Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.
Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phản kháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.
Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới không thể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dám nhìn mặt những người khác nữa đây?
Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bị hôn.
“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức, phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửi chính mình.
Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giác lâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh Tư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nước hồ.
Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗ má để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.
“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợt có ai đó gọi to.
Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thục nhìn về phía đám đông nhận ra người thân.
“Chị Nguyệt Hà.”
Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.
Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớn hơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mình Nguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ, sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.
“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.” Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến những người đi đường ngoái đầu nhìn.
“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hay em bị say nắng?”
“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủ không… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” Nguyệt Hà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.
Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nước khoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.
Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu Tung Thục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.
“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”
“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.
“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”
“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việc làm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”
Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rất quan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp một công việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách và cũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơm của người khác nên tự đi tìm việc làm.
Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quản lý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi không nhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.
“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.
Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy ra khỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.
“Ăn gì không?”
“Em nuốt không nổi.”
Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.
Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoài xấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì sao cô dám đối mặt với cậu chủ đây?
“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô không vui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dạ.”
“Thế thì đi thôi.”
Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy Tiêu Tung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.
“Có thấy bé Tung đâu không?”
“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” Thím Thẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.
“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâu không?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.
“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mất tiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mới không dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.
Và bị anh trừng mắt nhìn lại.
“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồi không?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.
Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước ra khỏi cửa ngay sau đó.
“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công.
“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã