Old school Swatch Watches
Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323075

Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.

ng- Em mấy tuổi rồi? Chịu đi chưa hay chờ

người lớn đánh cho mấy roi!” . Kim nhận ra mình kỳ cục y như một đứa con nít, cô lật đật chạy theo “người lớn” còn Fernando đang che miệng ngáp, giấu một nụ cười hài hước.

Lúc cô trút bỏ lớp áo xống lộng lẫy, rửa mặt cho trôi sạch son phấn

rồi khoác áo ngủ ngoan ngoãn leo lên giường, Fernando bật cười thú nhận: “Anh thích nhìn em “nhà quê” như vậy hơn!”. Kim đã buồn ngủ lắm rồi

nhưng vẫn cố giải thích: “Anh tưởng muốn “ăn chơi” như em dễ lắm hả?

Cũng “công phu” lắm chứ bộ. Em học tiếng Pháp từ ba tuổi với mấy bà sơ.

Lớn lên học cấp hai mới theo tiếng Anh. Piano mẹ em bắt học từ nhỏ xíu,

để thình thoảng khách đến nhà cho hai chị em của em ra biểu diễn. Mẹ em

hãnh diện lắm! Còn nhảy nhót là do mấy ông bồ của chị em dạy cho, ba mẹ

em không biết đâu! Nhưng cũng phải luyện dữ lắm đó”. Fernando đắp mền

cho Kim, lắc đầu: “Vậy sao hồi mới qua anh nhìn em quặt quẹo không chút

sức sống vậy?”. Cô nhắm mắt lại cuộn mình trong lòng anh thì thào “Chắc

tại gặp anh em bị khớp!” rồi chìm hẳn vào giấc ngủ ấm áp.

Buổi sáng hôm sau khi Kim cùng Fernando xuống hồ bơi dài hai trăm

thước ở nhà anh, không phải Fernando mà là Kim ngơ ngác nhận ra mình bơi giỏi hơn anh gấp nhiều lần. Fernando làm mặt tỉnh, đổ thừa: “Tại em

thường xuyên tập dượt với Mauricio nên mới bơi giỏi vậy!”. Kim bật cười

khanh khách, vui vẻ khi biết mình cũng hơn anh được nhiều khoản: “Nếu

biết trước anh dở hơn em nhiều, dạo anh còn “ăn hiếp” em, em đã trổ tài

cho anh bớt làm tàng”. Fernando lắc đầu cười: “Thật ra tối qua anh tự

hào về em lắm. Em hơn anh được thì tốt chứ sao!”

Càng gần đến ngày Kim quay lại Anh, Fernando càng tỏ vẻ bồn chồn. Anh lúc nào cũng quấn quýt bên cô và luôn miệng lặp đi lặp lại: “Em mà đi

rồi chắc anh buồn lắm!”. Hai người huỷ hết những chương trình đi xem

kịch ở Broadway hay đi thăm quan Chinatown và Little Italy. Họ dành thời gian ở bên nhau tối đa trong chốn riêng tư của mình. Fernando không làm bộ “tự chủ” nữa, để lộ anh yêu Kim điên cuồng và không ngần ngại hỏi:

“Em muốn gì? Anh có thể chiều được hết những mong muốn của em!”. Không

muốn phá vỡ không khí hạnh phúc, Kim không nỡ nói: “Em chỉ muốn anh quay về Oxford với em, đừng ở New York nữa!”. Đêm cuối cùng nằm bên nhau,

đột nhiên Fernando đề nghị: “Em sang Mỹ ở với anh đi! Anh tìm gì đó cho

em học!”. Kim nhìn anh không hài lòng, nghĩ anh chỉ ích kỷ lo cho thân

mình. Fernando có vẻ ngượng vì ánh mắt trách móc của cô, anh thở dài:

“Tại anh yêu em quá! Anh thấy thật khổ sở vì phái sống xa em. Mấy tháng

mới được gặp em một lần, mỗi lần chỉ vài ngày ngắn ngủi!”. Kim nhìn

Fernando thương cảm, cô chọt thú nhận mình lo lắng cho tương lai chung

của hai người vì gia đình cô chưa chắc đã chấp nhận anh. Trái với vẻ lo

lăng của Kim, Fernando không phản ứng mạnh khi nghe Kim nói thế. Anh

cười tự tin:

- Miễn em vẫn yêu anh, thì dù gia đình em không chịu em vẫn sẽ đến với anh!

Kim quạu:

- Sao anh chắc vậy? Anh có biết gia đình em có ý nghĩa với em lắm không?

- Nhưng nếu gia đình em cấm đoán vô lý thì em sẵn sàng đấu tranh- Fernando vuốt tóc Kim kiêu hãnh- Em đâu phải dễ bị áp đặt!

- Hè tới nếu muốn về Việt Nam với em- Kim ra điều kiện- Anh phải biết nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, không được cao ngạo nói chuyện tay đôi với

ba mẹ em nghe chưa?

Fernando bật cười trước vẻ căng thẳng của Kim:

- Em làm như anh “mất dạy” lắm vậy đó! Vừa phải thôi!

- Anh cũng không được…- Kim ngập ngừng-…. Không được đòi ngủ chung với em! Kể cả hôn hay âu yếm nhau cũng phải tránh!

- Lạy Chúa tôi!- Fernando phì cười- Thôi được rồi! Anh giỏi “chịu

đựng” mà, Mauricio vẫn thường khen em không nhớ sao? Hôn nhau cũng không cho hả? “Ác” thiệt đó! Thôi được rồi, lâu lâu lén vô nhà tắm hôn nhau

vụng trộm càng hay!

Kim bực tức trước vẻ giễu cợt của Fernando:

- Nè! Em nói nghiêm túc đó! Ở Việt Nam ngay cả vợ chồng cưới nhau

đàng hoàng cũng không được hôn nhau trước mọi người đâu. Mà anh phải xin ba mẹ em cho cưới em đi!

Fernando ngơ ngác:

- Tại sao em lại dám đề nghị thẳng với anh chứ? Ở phương Tây phụ nữ

không bao giờ nói: “Hãy cưới em!”, chỉ có đàn ông nếu muốn cưới thì mua

sẵn một chiếc nhẫn, chờ một dịp thuận tiện nào đó, trong nhà hàng chẳng

hạn, rồi đưa ra chiếc nhẫn và hỏi: “Em có muốn kết hôn với anh không?”.

Vậy là ở Việt Nam phụ nữ nắm quyền hơn cả những nước phát triển rồi đó!

Kim hơi ngượng:

- Chờ anh chủ động hỏi cưới em thì đến chừng nào? Mà em “khơi khơi”

dẫn anh về Việt Nam giới thiệu là bạn trai sao được, gia đình em không

chịu đâu.

- Thôi được rồi- Fernando nhún vai nói- vậy anh phải làm sao?

- Thì đó! Anh xin ba mẹ em được cưới em!

- Có bắt anh quỳ gối xuống giống hồi châu Âu ở thế kỷ mười bảy không?- Fernando hỏi xong không nhịn được, cười sặc sụa.

Kim cao giọng:

- Không cần, nhưng anh phải dẫn cả cha mẹ anh qua nữa mới được. Để

nếu anh có trốn chạy thì cha mẹ anh là người lớn phải chịu trách nhiệm

về hành động của anh!

Fernando tiếp tục cười nắc nẻ:

- Khổ thân cha mẹ anh! Tự nhiên anh “hưởng” mà bắt họ phả