pacman, rainbows, and roller s
Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322975

Bình chọn: 7.5.00/10/297 lượt.

i chịu trách nhiệm. Trời ơi, anh ba chục tuổi rồi! Đâu phải con nít mà phải có “phụ

huynh” đi kèm.

- Không biết! Luật ở Việt Nam vậy đó!- Kim bướng bỉnh- Không chịu thì thôi!

- Nè! Bây giờ anh mới biết vì sao cô bạn đồng hương tên Thụy Vũ của

em xinh đẹp tuyệt vời mà trên ba mươi tuổi rồi vẫn không có ai dám nhào

vô yêu- Fernando giễu cợt- Còn cô nàng Thuý Hà nữa, chắc ngày trước bị

gia đình o ép quá, lấy chồng mà không yêu nên sang Anh gặp tụi đàn ông

mới lẳng lơ như vậy. Mà tại sao phải cưới nhau chứ? Theo thống kê một

trăm phần trăm những vụ ly dị xuất phát từ ……………..hôn nhân.

Kim giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, dù biết chuyện “dâng hiến” là

hoàn toàn không chút ý nghĩa với người phương Tây, thậm chí còn làm

Fernando bị áp lực và không thoải mái do phải “chịu trách nhiệm” tạo cho cô những cảm xúc tốt đẹp đầu tiên của cuộc sống tình dục. Kim vẫn

thường ấm ức, sụt sịt: “Ba mẹ em mà biết chuyện em “dâng hiến” cho anh

rồi dám giết em lăm!”. Fernando bật cười: “Chứ anh không “dâng hiến” lại cho em sao?”. Kim nổi khùng, nói: “anh còn gì đâu mà “dâng hiến”, không phải dân Tây như anh đã biết “mùi đời” từ hồi Trung học hay sao?”.

Fernando lắc đầu, nói không phải ai cũng như Kim nghĩ, người phương Tây

cũng còn nhiều gia đình nghiêm túc, giáo dục con cái rất đàng hoàng. Đặc biệt ở Bồ Đào Nha người ta còn rất ngoan đạo và làm theo những lời dạy ở nhà thờ. Bồ Đào Nha là một nước hiếm hoi của châu Âu còn giữ luật cấm

phụ nữ phá thai. Dĩ nhiên khi yêu thì vẫn có thể đến với nhau trọn vẹn

nhưng không phải bạ ai cũng quan hệ bừa bãi.

“Em đến nhà anh rồi mà không nhận ra cha mẹ anh rất khó hả?- Fernando hỏi- Em nghĩ cha anh cho anh dẫn bạn gái về nhà “hú hí” lúc còn Trung

học sao? Lúc đó anh đang phải học như điên”. Kim biết Fernando nói thật, ở Oxford chung với dân Anh hơn một năm nay, cô thấy bon họ đa phần

thuộc gia đình nghiêm túc. Muốn vô được Đại học Oxford không những phải

học cực giỏi mà gia đình còn phải có điều kiện tài chính dồi dào. Trừ

một vài trường hợp có học bổng, nhưng đã vào được Oxford đều phải đặt

nặng chuyện học hành lên trên. Vì thế, hầu hết dân Oxford rất dàng hoàng trong chuyện tình cảm. Những trường hợp lăng nhăng không nhiều, đa phần đến từ những nước có nền văn hoá “nóng” Nam Mỹ. Tuy nhiên Kim vẫn còn

ức, cô gây sự với Fernando: “Dù gì em biết anh không còn “tân” nữa khi

gặp em!”. Fernando bật cười: “Em quan trọng chuyện đó chi vậy? Miễn anh

không phải loại Casanova giống Mauricio được rồi! Từ lúc yêu em anh có

để ý đến ai đâu, mà em thấy rồi, người đẹp bên anh đâu có thiếu. Chỉ có

em là “lạng quạng”, có bạn trai rồi mà còn ngồi xe đòn ngang để Mauricio chở trên xe đạp đi chơi hoài. Em tưởng anh không biết chắc? Rồi từ lúc

em biết David Wilson. Em cũng “thầm thương trộm nhớ” anh ta. Thậm chí

tối hôm qua trong lúc ngủ em còn mơ, gọi David to đến mức anh phải giật

mình. Cái kiểu “ngoại tình tư tưởng” của em còn nặng tội hơn ai hết. Em

tưởng anh “máu lạnh” không biết ghen sao? Tại anh không thèm!”. Kim giật mình trước những lời “kết tội” của Fernando nhưng nhìn anh vẫn tự chủ

nên cô yên tâm, có thể anh chẳng biết gì nhưng “chụp mũ” trước, dụ cô

khai ra. Kim nghĩ tốt hơn hết vẫn phải tiếp tục dỗi: “Anh đừng nói bậy

nữa. Trước sau gì em cũng chỉ có mình anh. Em đã “dâng hiến” cho anh rồi thì anh phải có trách nhiệm với em chứ!”. Fernando lần này cười nhiều

đến mức Kim sợ hàng xóm nghe được: “Em đừng giả bộ nữa! Ở Việt Nam mà

biết nhảy Salsa, mấy khoản ăn chơi đều biết rành thì ba cái chuyện “dâng hiến” đâu có ý nghĩa gì nữa!”. Kim đột nhiên nổi điên vì nghĩ bị

Fernando xem thường. Cô quay lại tát cho anh một cái rõ đau rồi ôm mặt

khóc oà.

- Anh giỡn thôi mà!- Fernando sờ tay vào má cố bình tĩnh- Anh thật

không hiểu nổi. Đánh người ta cho đã rồi còn bày đặt khóc trước nữa hả?

Nín khóc chưa? Anh đếm từ một đến mười mà em còn khóc thì anh không thèm cưới em nữa, anh đi cưới Vi Vi Le ráng chịu!

- Đừng!- Không đợi Fernando đếm, Kim bặm môi cố nín- Anh phải cưới em!

- Được rồi!- Fernando cười ôm Kim vào lòng âu yếm- Trời ơi, sao anh

bị em hành hạ dữ vậy nè! Em muốn gì anh cũng chiều hết. Kể cả bắt anh

không ở New York nữa về Oxford với em anh cũng chịu!

- Thật sao?- Kim ngạc nhiên.

- Thật!- Fernando tỉnh bơ- Nhưng như vậy anh là người đàn ông không

xem trọng sự nghiệp, dễ dàng chạy theo em, em sẽ không thèm yêu đâu. Nên thôi anh vẫn ở lại New York!

Kim bật cười trước vẻ “đểu cáng” của Fernando. Anh ôm ghì Kim vào

lòng, hôn lên tóc cô thì thầm: “Ráng chờ anh đi! Anh xin gia đình em cho anh đính hôn với em trước, rồi chừng nào anh xong công việc ở đây mình

sẽ làm đám cưới. Được không? Em muốn về Việt Nam làm việc thì anh cũng

sẽ xin việc làm ở đó. Hoặc mình sẽ sống vài năm ở Bồ Đào Nha. Anh với em đi đâu mà không sống được. Có gì đáng lo đâu? Miễn là hai đứa mình lúc

nào cũng yêu nhau là được rồi!”.

Oxford đã lại vào thu, những làn lá vàng rơi xuống các mái vòm cổ

kính và những tháp chuông nhà thờ, những cơn gió lạnh cắt da đến cùng

những trận mưa