
đến bệnh viện,
tiêm một liều thuốc mới quay về. Vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn
rất dài của La Tố Tố, vì có Nhan Cảnh Thần ngồi cạnh nên cô không hồi
âm.
Diệp Cô Dung rất ghét đi đến bệnh viện, về đến nhà là đi tắm ngay.
Nhan Cảnh Thần thì kiểm tra thư trên máy vi tính và trả lời thư. Điện
thoại của cô bỗng nhiên reo, anh đứng lên tìm, là La Tố Tố gọi, anh nghĩ một giây rồi ấn nút nghe, chưa kịp nói gì, La Tố Tố đã hét lên trong
điện thoại :"Khai ra mau, cậu và người họ Nhan kia là như nào? Cậu thật
là, cả buổi tối cứ giả câm giả điếc..."
Nhan Cảnh Thần đành phải ho khan một tiếng: "Xin lỗi, Dung Dung đang tắm."
Trong điện thoại lập tức yên tĩnh, một lúc rồi nghe có tiếng hét thảm thiết, điện thoại liền bị ngắt.
Có thể nghĩ được tình trạng của La Tố Tố.
Nhan Cảnh Thần cong miệng lên, cười khổ.
Diệp Cô Dung ở trong phòng tắm nói với ra: 'Là ai gọi tới đấy?"
Anh đứng sát cạnh cửa nói: "La Tố Tố."
"Hả? Cô ấy nói gì không?"
"Cô ấy hỏi quan hệ của chúng ta từ lúc nào với nhau."
Diệp Cô Dung im bặt.
Nhan Cảnh Thần ít nhiều hiểu ý tứ của cô, mặc dù hơi buồn, nhưng tạm
thời cũng không cần vội, xây thành La Mã một ngày chưa thể xong, lòng
tin cũng vậy.
Liên quan đến cái MP3 kia, Nhan Cảnh Thần gửi lại nó cho
Lucia, không bổ sung thêm gì cả, chỉ là viết tên tiếng Anh của mình lên
đó vô cùng sắc nét, khí thế kinh người. Lucia nhận được, lập tức gọi
điện tới xin lỗi, biểu thị tất cả dừng ở đây. Chuyện này vì thế mà dừng
lại.
Mạnh Khắc mấy hôm trước đi Hương Cảng, xem tin tức trên báo viết,
dường như đang cùng công ty giải trí bàn chuyện hợp tác, trên tấm ảnh
chụp, Mạnh Khắc cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa.
Lúc này bệnh cảm của Diệp Cô Dung khá nặng, nghỉ cả một tuần liền,
căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, chỉ cần xuống phòng thể dục vận động
thì sẽ khá lên, hàng ngày ở trong nhà lại buồn chán, toàn quấy rầy Nhan
Cảnh Thần làm việc. Buổi chiều nay, cô từ phòng tập thể dục lên bắt đầu
quét dọn nhà cửa, bỗng nhiên nhớ đến cái MP3 kia, liền chạy đi hỏi.
Nhan Cảnh Thần đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh gửi trả lại cho cô ấy rồi."
Diệp Cô Dung không ngờ anh lại có tính trẻ con như thế, trong lòng
thầm cười, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vẫn còn chút tức giận: "Vậy cô ta
có phản ứng gì?"
Anh thở dài trả lời một nẻo: "Đều đã theo sự căn dặn của em, xử lý sạch sẽ rồi."
Diệp Cô Dung bĩu môi không cảm kích: "Nghe giọng điệu này có vẻ rất oan ức lắm thì phải."
Nhan Cảnh Thần đang đọc tài liệu liền ngẩng lên lườm cô, sau đó lại
cúi xuống đọc tiếp. Cô còn muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ là mình không nên
quấy rầy anh đang làm việc, mấy ngày nay ở chung với cô, nhiều việc của
anh đã bị đình trệ rồi. Cô ở trong phòng vệ sinh, nghe anh ở phòng khách đang nói chuyện điện thoại, liền khẽ ngâm nga hát nho nhỏ.
Bữa tối, Nhan Cảnh Thần bỗng đưa ra đề nghị muốn đến chào bố mẹ cô,
làm cô giật mình hoảng sợ, rất lâu không nói gì, bầu không khí bỗng trở
nên nhạt đi.
Anh cầm tay cô: "Theo lẽ thường, nam nữ qua lại với nhau chẳng phải sẽ đi gặp bố mẹ hai bên hay sao?"
Trong lòng Diệp Cô Dung biết dù sao vấn đề này không thể né tránh được, liền nói luôn: "Anh suy nghĩ kỹ chưa?"
Nhan Cảnh Thần nhìn cô: 'Vấn đề này là anh hỏi em mới đúng. Anh biết rõ mình đang làm gì."
Diệp Cô Dung yên lặng một lúc mới nói nhỏ: "Trên thực tế, trải qua
chuyện của Nhiếp Dịch Phàm, em rất khó dùng sự nhiệt tình của mình để
yêu một người, anh thật sự không để tâm chứ?"
Nhan cảnh Thần nghe vậy vô cùng khổ sở, đây là điều anh đã sớm biết,
nhưng khi do chính cô nói ra, cảm giác lại đặc biệt đau đớn. Anh im lặng một lát mới cười khổ: 'Là em muốn cho anh biết khó mà lui đúng không?"
Diệp Cô Dung không đủ can đảm nhìn anh: "Em chỉ nghĩ như vậy đối với
anh là không công bằng, Cảnh Thần, anh rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn..."
Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: "Em nói như vậy, anh thật không
hiểu ý em. Dung Dung, nếu như em cần thời gian, anh có thể chờ. Chỉ là
trong quá trình chờ đợi, có thể tiếp tục xác định quan hệ của hai chúng
ta được không, khi gặp bạn bè hay đồng nghiệp của em, em có thể thoải
mái và thật lòng giới thiệu cho họ, rằng anh là bạn trai của em."
Anh dừng lại, đôi đồng tử đen kịt nhìn thẳng vào cô: 'Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
Tay Diệp Cô Dung vẫn bị anh nắm, nên cô có thể cảm nhận được tâm
trạng của anh, trong ngực cô cũng rất khó chịu, khổ sở, bởi vì biết mình không yêu anh như anh yêu cô, càng nghĩ càng chua xót, khổ sở không
chịu nổi. Thế nhưng tám năm yêu nhau, vậy mà một người còn có thể thay
đổi, cô còn có thể tin tưởng được gì không?
Không phải cô không yêu anh, chỉ là yêu chưa sâu đậm, chưa nhiệt
huyết. Chuyện với Nhiếp Dịch Phàm đã trở thành đề tài câu chuyện của bạn bè và người thân, bà Diệp lại là người coi trọng mặt mũi, bà chỉ có một mình cô là con gái, dù thế nào cũng sẽ không để cho con mình bị thiệt
thòi. Nói cách khác, bà không thể đánh mà không nắm chắc cây gậy trong
tay, trừ phi hai người lập tức kết hôn. Nhưng hôn nhân là phải đối diện