
ới sinh đối với cái gì đều có xúc động muốn mút vào miệng.
Ngón tay truyền đến ấm áp, cảm giác ướt sũng, làm hắn vui vẻ đối với đã Trình
Lân đi tới nói:“Trình Lân, ngươi xem, ngươi xem, hắn cắn ngón tay ta!”
Trình Lân cũng vươn tay đùa giỡn với tiểu sinh mệnh, nhẹ giọng
nói:“Đây là cục cưng. Đáng yêu đi!”
A Kim dùng sức gật đầu nói:“Đáng yêu.” sau đó giống nhớ tới
vấn đề gì, ngẩng đầu hỏi:“Trình Lân, cục cưng trong bụng A Nhã có phải cũng
đáng yêu như vậy hay không?”
“Ân. Có thể càng đáng yêu. Dù sao cục cưng là ngươi cùng A
Nhã. Hắn sẽ giống hai người các ngươi.” Trình Lân đáp.
Cục cưng giống A Nhã, cục cưng giống A Nhã…… trong đầu A Kim
chỉ quanh quẩn những lời này. Ha ha, hắn muốn cục cưng bình an đi vào thế giới
này, hắn muốn ôm một cục cưng giống A Nhã. Giờ phút này A Kim đã sớm ý nghĩ muốn
vứt cục cưng lên chín tầng mây.
Trình Lân quay đầu, xác định sản phụ bởi vì uống thuốc mà mê
man, mới vẻ mặt chợt tắt nói:“Hoàng Thượng, hiện tại trong triều rất nhiều người
đều hy vọng cục cưng trong bụng nương nương mất đi.”
“Cái gì?!” A Kim vẻ mặt vẻ giận dữ nói:“Ai dám động cục
cưng, ta sẽ giết hắn.” Hắn nghiễm nhiên đã quên cách đó không lâu chính mình là
người muốn cục cưng biến mất nhất.
Trình Lân thấy thế, nhẹ giọng nói:“Hoàng Thượng, khả năng
ngươi còn không lý giải sự dụ hoặc của ngôi vị hoàng đế đối với người khác.
Nhưng xin ngài nhớ kỹ một chút. Nếu ngài muốn bảo hộ A Nhã, bảo hộ cục cưng, phải
nhất định bảo trụ ngôi vị hoàng đế, làm cho những người có ý đồ cướp lấy ngôi vị
hoàng đế không có cơ hội.”
Đây là nguyên nhân đêm nay, Trình Lân một mình mang A Kim tới
nơi này. Cùng lúc, hắn hy vọng A Kim có thể cảm nhận được sự thiêng liên của
sinh mệnh mới trào đời, để hắn không còn ý niệm oán hận cục cưng trong bụng Tô
Lệ Nhã, về phương diện khác, hắn hy vọng có thể kích thích A Kim có tự giác trở
thành một phụ thân, làm cho hắn có thể mau chóng trưởng thành. Dù sao, nương
nương, một người mang lục giáp phải ứng phó đại thần trong triều, thật sự là có
chút rất miễn cưỡng.
Trình Lân nói một hồi, bắt đầu khắc sâu vào trong đầu A Kim.
Cúi đầu nhìn vật nhỏ lộn xộn trong lòng, trong đầu tưởng tượng thấy đứa nhỏ của
A Nhã và hắn, phảng phất có thứ gì đó đánh thật sâu vào trong lòng. Con ngươi
đen hiện lên kiên quyết: Hắn phải bảo vệ cục cưng, hắn phải bảo vệ A Nhã, tuyệt
không cho phép có bất luận kẻ nào đến thương tổn bọn họ.
Trình Lân nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết, biết nãy giờ mình nói
đã không uổng phí. A Kim rốt cục trưởng thành.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ban đêm đen như mực, trong phượng loan điện một mảnh yên
tĩnh.“Nha – -” một tiếng. Tiếng đẩy cửa rất nhỏ đánh vỡ yên tĩnh. A Kim cước bộ
nhẹ nhàng đi đến trước giường, si ngốc nhìn người ngủ say , sau đó ở bên mép
giường ngồi xuống. Tầm mắt dừng trên bụng đã nhô cao, ngây ngô cười xuất hiện
trên gương mặt tuấn mỹ. Ha ha, về sau sẽ có cục cưng giống A Nhã sinh ra. Nhất
định thực đáng yêu. Thuận theo khát vọng, hắn đem bàn tay to đặt trên bụng Tô Lệ
Nhã. Lúc này, cục cưng dùng sức đá một chút vào tay hắn, giống như muốn trả thù
chuyện lúc nãy.
Cảm thấy dưới tay dao động, A Kim giật mình trợn to mắt, sau
đó dụng tâm cảm thụ cục cưng chuyển động. Cục cưng cũng không cô phụ hắn mà
dùng sức đá.
Chấn động dưới tay, làm A Kim giật mình hỗn loạn vui sướng
mà ngây ngô cười. Đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ của hắn và A Nhã…….. nước mắt bất
tri bất giác rơi xuống trên mặt Tô Lệ Nhã.
Bỗng nhiên trên mặt ướt át làm cho Tô Lệ Nhã đang ngủ tỉnh lại,
mê mang mở mắt, ánh vào mắt là A Kim đang khóc. Điều này làm cho nàng giật mình
ngồi dậy nói:“A Kim, chàng tại sao lại khóc? Ai khi dễ chàng? Nói cho ta biết,
ta giúp chàng trút giận.” Nàng nói vừa xong, đã bị dùng sức ôm vào trong ngực
quen thuộc.
“A Nhã, thực xin lỗi, thực xin lỗi…….” Ngay cả có thiên ngôn
vạn ngữ, hắn chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Nghe tiếng xin lỗi liên tục, Tô Lệ Nhã phóng nhu đôi mắt,
vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn.
Thật lâu, A Kim mới ngừng xin lỗi. Hắn khẽ đẩy thiên hạ
trong lòng, mắt mang kiên định nói:“A Nhã, hãy dạy ta làm sao để trở thành
hoàng đế đi! Ta muốn bảo hộ A Nhã, bảo hộ con của chúng ta.”
Tô Lệ Nhã giật mình nhìn đơn thuần trên mặt đã được thay thế
bằng kiên nghị. Trong một khắc, nàng cảm thấy rõ A Kim đã trưởng thành, không
còn là đứa nhỏ ỷ lại vào nàng nữa. Hắn hiện tại có thể trở thành trượng phu cho
nàng dựa vào, hiểu được trách nhiệm của một phụ thân. Mặc kệ vì nguyên nhân gì
có thể làm cho hắn trưởng thành, trọng yếu nhất là hắn thật sự trưởng thành.
Nàng nghẹn ngào gật đầu nói:“Ừm, ta dạy cho chàng.”
Giữa trưa yên tĩnh, gió nhẹ nhàng thồi vào trong toàn bộ phượng
loan điện, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ. Nhưng yên tĩnh này cũng không
có liên tục bao lâu, rất nhanh đã bị âm thanh trong điện truyền đến mà đánh vỡ.
“Không, không phải như thế. Chàng nên tưởng tượng chính mình
thành người lợi hại nhất, lớn nhất.” Tô Lệ Nhã cao giọng nói.
Âm thanh tạm dừng một chút. Sau đó lại vang lên