Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327284

Bình chọn: 7.5.00/10/728 lượt.

chảy máu, lúc này mới nghiêng người để hai người vào trong nhà.

“Cám ơn trời đất, hai người còn sống!” Người phụ nữ vừa nói vừa rót cho Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt một chén bột gạo. Đường Ngạo ngồi xuống ghế sofa, đưa chén bột gạo cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt múc một ít cho Gâu Gâu, mình uống phần còn lại.

“Xin hỏi, cha mẹ cô bé đi đâu rồi?” Đường Ngạo đang nhìn bốn phía, toàn bộ cửa sổ được đóng đinh, góc phòng chất một đống đậu nành. Chắc hẳn người phụ nữ này sống nhờ chúng.

Người phụ nữ rót cho anh một cốc nước ấm: “Cha mẹ? Anh không biết sao? Ngày bệnh dịch bùng phát mẹ Mạt Mạt đã thu dọn đồ, nói là về nhà mẹ đẻ tránh nạn.”

Đường Ngạo không hiểu: “Tại sao cô ta không mang con gái theo?”

Người phụ nữ nhìn anh một cái, tiện tay sờ sờ đầu Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt không phải con gái cô ta.” Người phụ nữ thở dài, “Đầu năm ngoái, anh Hải không biết đưa Mạt Mạt từ đâu về, nói là con gái riêng của mình nhưng không biết mẹ ruột cô bé ở đâu. Anh Hải là người cuồng công việc, bình thường rất ít về nhà. Một năm có tám tháng là để Hải phu nhân ở nhà một mình. . . . . . Thật ra thì cũng không thể trách Hải phu nhân, ở thời điểm này có người phụ nữ nào muốn đem theo con riêng của chồng chứ.”

Đường Ngạo ngẩn ra: “Vậy ba cô bé thì sao?”

Người phụ nữ thấy anh không biết thật, liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt, lúc này mới hạ thấp giọng: “Cha cô bé là anh Hải Minh Tiển, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ đầu năm nay. Đứa bé đáng thương, lúc ấy đang ở trong xe. Tôi không dám nhìn, nghe chồng tôi nói, lúc gặp chuyện không may anh Hải nằm ở trên người cô bé, mất nửa cái đầu . . . . . .”

Người phụ nữ thở dài, lại đưa cho Hải Mạt Mạt một quả quýt: “Đứa bé ở trong viện mấy tháng, sau khi ra viện thì không thích nói chuyện nữa.”

Đường Ngạo còn có ấn tượng, nói đến Hải Minh Tiển, coi như anh có duyên gặp mặt một lần. Hải Minh Tiển là nhà khoa học sinh vật học. Tập đoàn ASA chủ yếu sản xuất thuốc, anh sao có thể không biết. Ban đầu Đường Ngạo còn mời Hải Minh Tiển đi thăm dây chuyền sản xuất của tập đoàn ASA, muốn mời anh ta làm cố vấn kỹ thuật.

Đáng tiếc Hải Minh Tiển say mê với phòng nghiên cứu của mình, không quan tâm đến sản xuất y dược. Lúc anh ta xảy ra tai nạn xe cộ, rất nhiều tờ báo đều đăng tin, chỉ không ngờ Hải Mạt Mạt lại là con gái anh ta.

“Sao Mạt Mạt lại đi với anh?” Người phụ nữ này rất nhiệt tình, Đường Ngạo liếc mắt nhìn Mạt Mạt đang yên lặng ăn bột gạo: “Mấy tháng trước, con bé tự dưng gọi điện thoại cho tôi, nhận tôi là ba con bé, sau đó còn chạy đến công ty tôi. Sau khi bệnh dịch bùng phát lại gặp nhau.”

Người phụ nữ đưa cho anh một tờ danh thiếp, Đường Ngạo cúi đầu nhìn, danh thiếp này là của Hải Minh Tiển, mà số điện thoại phía dưới rõ ràng là số điện thoại anh mới đổi. Người phụ nữ thở dài: “Anh Hải bình thường rất bận, Hải phu nhân. . . . Lại không thích Mạt Mạt lắm nên bình thường Mạt Mạt đều sang nhà tôi làm bài tập, cô bé cũng rất hay gọi cho ba mình. Cho nên. . . . . .”

Đường Ngạo hiểu ra, cô bé quên vụ tai nạn xe cộ kia nhưng vẫn còn nhớ số điện thoại này.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đường tam công tử đột nhiên có dự cảm chẳng lành. . . . Chỉ sợ anh còn phải tiếp tục làm công việc bảo mẫu này dài dài.

“Một mình cô ở chỗ này không phải kế lâu dài, nơi này tầng lầu quá cao, nhân khẩu dày đặc, là nơi có tỉ lệ nhiễm bệnh cao. Một khi có zombie đi vào, cô sẽ không thể chạy trốn được đâu.” Đường Ngạo cảm thấy lạ, từ khi nào thì anh lại biết suy nghĩ cho người khác vậy?

Người phụ nữ chỉ cười lắc đầu: “Nếu tôi muốn thì đã đi từ sớm, anh đưa Mạt Mạt đi đi. Mạt Mạt là một đứa bé ngoan, xin anh hãy chăm sóc cho cô bé.”

Đường Ngạo không nhiều lời, anh vốn không định dẫn người phụ nữ này đi theo anh. Cứu trợ thị dân là chuyện của Chính phủ, chẳng có liên quan gì đến anh cả. Ngay cả Hải Mạt Mạt anh cũng không muốn mang theo.

Anh nhìn người phụ nữ kia một lần cuối cùng rồi dắt Hải Mạt Mạt đi: “Chúng ta đi thôi.”

Người phụ nữ xách hết trái cây cho bọn họ: “Những thứ này anh hãy giữ lại cho Mạt Mạt.” Đường Ngạo nhìn về phía Hải Mạt Mạt, bọn họ quả thật không có hoa quả. Hải Mạt Mạt lắc đầu, Đường Ngạo cũng từ chối: “Cám ơn, nhưng chúng tôi không cần.”

Người phụ nữ đưa bọn họ tới cửa, chờ bên ngoài không có động tĩnh mới mở cửa. Đường Ngạo nhìn bốn phía, xác định an toàn mới đi ra, anh quay đầu lại nhìn về người phụ nữ kia: “Bảo trọng.”

Người phụ nữ nở nụ cười hiền lành: “Vâng. Tạm biệt.”

Đường Ngạo mang theo Hải Mạt Mạt xuống tầng, anh vẫn đi phía trước, Hải Mạt Mạt đi theo sau lưng anh, ôm Gâu Gâu trong ngực. Xuống được một tầng, cuối cùng Hải Mạt Mạt cũng mở miệng: “Ba ơi?”

Đường Ngạo lạnh lùng nói: “Đừng bảo chú mang cô ta theo. Mang theo cháu đã đủ đáng sợ rồi, còn phải mang theo chó của cháu. Không thể mang cả cô ta nữa.”

Hải Mạt Mạt lặng lẽ đi theo phía sau anh, không nói nữa.

Không ‘bàn giao’ được Hải Mạt Mạt, Đường Ngạo không thể không tính toán lâu dài. Hai người muốn cùng nhau sống sót thì tốt nhất là nên gia nhập vào một căn cứ. Căn cứ có lưới cách ly, thậm chí có tường cách ly, có các bi


Polaroid