
ả các căn cứ sẽ phải nghe tôi. Ai thích hợp trồng trọt, ai thích hợp nuôi trồng, ai gia công cứ thế mà chia cho bọn họ làm. Lúc thu hoạch tiếp tục yêu cầu nộp lên, chỉ chừa đủ khẩu phần lương thực. Không nghe lời thì dẫn người chém giết.”
Yến Thao cười ngất, tên này cũng chẳng phải loại tốt lành gì: “Có phải Chu Tân Quốc cũng định làm vậy không?”
Đường Ngạo cười gằn: “Một năm rồi mà có làm được gì đâu.”
Hai người đang nói chuyện thì Hải Mạt Mạt từ bên ngoài chạy vào. Gâu Gâu vào trước cô bé, đột nhiên tung người rơi bụp xuống đất như miếng bánh.
Đường Ngạo đứng dậy, dụi tắt thuốc, lại ra hiệu cho Yến Thao cũng tắt thuốc đi. Yến Thao bất mãn: “Tôi còn chưa hút xong.”
Nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Đường Ngạo anh ta cũng đành dụi tắt thuốc. Đường Ngạo mở cửa sổ ra cho thông gió, Hải Mạt Mạt liền lao vào.
“Ba ơi.” Cô bé ngọt ngào gọi, trong tay còn cầm một chiếc chong chóng màu sắc rực rỡ.
Đường Ngạo ôm cô bé vào lòng: “Chong chóng ở đâu vậy?”
Hải Mạt Mạt giơ chong chóng lên trước mặt anh khẽ thổi, chong chóng xoay tròn theo gió: “Anh Khưu Bác làm đó.” Cô bé hôn lên mặt Đường Ngạo, Đường Ngạo gật đầu: “Ngoan, đi bảo anh Khưu làm diều cho con. Lát nữa ba cùng Mạt Mạt đi thả diều.”
“Vâng!” Hải Mạt Mạt tung tăng chạy đi, Gâu Gâu cũng lon ton đi theo. Yến Thao đứng ở bên cạnh anh, phát hiện vẻ mặt tổng giám đốc Đường thật hiền lành.
Anh ta thật sự vô cùng không quen: “Này, không phải cậu bị zombie nhập đấy chứ?”
Tổng giám đốc Đường vui vẻ đáp: “Chờ cậu có con gái rồi sẽ hiểu.”
Thí nghiệm tiến hóa zombie vẫn không có tiến triển, sau khi thăng cấp tất cả zombie đều sẽ mất lý trí. Đường Ngạo trở về phòng thí nghiệm mấy lần, dùng phim người lớn hối lộ Angela, kiểm tra quá trình tiến hóa của Gâu Gâu. Nhưng ADN của Gâu Gâu đã trải qua chỉnh sửa, hình như nó cũng là trường hợp đặc biệt.
Giống thành phần Người Tinh Lọc trong cơ thể Hải Mạt Mạt vậy, vừa tiêm vào cơ thể sẽ phá hủy ADN của con người.
Tổng giám đốc Đường mấy ngày nay đều ra ngoài đi dạo, có lúc mang theo Hải Mạt Mạt, có lúc cho Gâu Gâu đi theo. Lâu ngày, anh cũng dần phát hiện ra sự khác thường: Zombie trong thành phố E ít đi rất nhiều. Phát hiện này không đáng mừng chút nào. Zombie sau khi tiến hóa sẽ ăn zombie, điều này phải chăng chứng tỏ thành phố E càng ngày càng nhiều zombie tiến hóa?
Cho đến khi anh nhìn thấy một vài zombie đầu đội mũ sắt, trên mặt có vết cào. . . . . Là người của quân đội?
Anh nhíu mày. Nếu quân đội ở đây chẳng lẽ tình hình ở những thành phố khác cũng đã mất khống chế rồi?
Anh lái xe bắt đầu đi qua khu zombie tập trung, quả nhiên phát hiện có vết nổ. Nhưng khắp thành phố lại không thấy được một người của quân đội. Anh bắt đầu có chút ngạc nhiên, họ dọn dẹp nơi này xong liền quay về luôn sao?
Anh vòng qua mấy siêu thị lớn một vòng vẫn không có thu hoạch. Chỉ nhặt được mấy chiếc mũ của bộ đội. Tổng giám đốc Đường không hiểu, đồ bộ đội sao lại tùy tiện ném ở đây, người đâu?
Cầm mũ trở lại vườn thú, Ngô Hoa lại có phát hiện mới: Mắt một con mất nết biến thành màu xanh lá cây, nhưng nó còn có ý thức. Đường Ngạo rùng mình, vội vàng sải bước chạy tới.
Con mất nết này tên La An, trước kia là nhân viên siêu thị. Sau khi bị nhiễm nó bị Đường Ngạo trói mang về, từ đó luôn ở cùng đám Hải Lam. Hiện giờ nó đang ở phòng y tế, nhìn thấy Đường Ngạo đi vào, nó vội vàng đứng dậy. Đường Ngạo nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, quả nhiên mắt đã biến thành màu xanh lá cây, nhưng không hề phát điên.
“Sao lại thế này?” Đường Ngạo xoay người hỏi Ngô Hoa, Ngô Hoa cũng không biết. Đường Ngạo tìm Hải Mạt Mạt tới phiên dịch. Nhưng chính La An cũng không biết nguyên do.
Ngược lại Đường Ngạo từ từ hiểu ra: Chẳng lẽ zombie sau khi tiến hóa, chỉ có loại mất nết thân thể chưa chết này mới giữ được lý trí sao?
Bên này tổng giám đốc Đường còn đang vò đầu chưa nghĩ ra đáp án; bên kia Hải Mạt Mạt đang thả diều ở bãi đất trống trong khu nuôi trồng. Nhưng gió quá lớn, cô bé mới chạy được mấy bước, diều đã mắc vào cành cây sa la.
Hải Mạt Mạt trèo lên cây gỡ diều, đột nhiên từ chỗ cành cây tiếp giáp với tường rào có gì đó động đậy. Hải Mạt Mạt thò đầu nhìn, phát hiện một đôi mắt màu bạc nhạt. Cô bé tò mò nghiêng người, cặp mắt kia cũng nhìn cô bé. Cuối cùng đối phương đưa tay, nhấc cô bé khỏi cành cây.
Hải Mạt Mạt nhận ra nó: “Hà Hợp? Chú tới đây làm gì?”
Thấy cô bé không quá thân thiện, Hà Hợp bèn lấy một viên kẹo toffee từ trong túi đưa tới, Hải Mạt Mạt liền trở nên thân thiện ngay. Cô bé bóc vỏ kẹo cho vào trong miệng, ừ một tiếng, dường như cảm thấy mùi vị không tệ, còn gật gật đầu.
Đây đúng là Hà Hợp, nhưng so với lần gặp trước, bề ngoài của nó đã thay đổi rất nhiều. Làn da nó lúc trước sần sùi như vỏ cây, giờ lại trở nên trơn bóng. Đôi mắt màu bạc nhàn nhạt giống như dòng ngân hà lấp lánh.
Nó ôm lấy Hải Mạt Mạt, nhẹ nhàng cọ cọ mặt cô bé. Hải Mạt Mạt cũng vui vẻ: “Lát nữa ba sẽ đến đây chơi thả diều với cháu, chú cũng chơi chứ?”
Hà Hợp khẽ lắc đầu, chỉ ôm Hải Mạt Mạt thật chặt. Sau khi mất tất cả tri giác, nó chỉ có thể cảm nhận được mỗ