XtGem Forum catalog
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327070

Bình chọn: 7.5.00/10/707 lượt.

hượng Quan Tình.

Khiến tôi đen đủi mấy đời mấy kiếp, dẫn tới chuyện phải trở

thành nữ hiệp thay cô ấy.

Cố vận lực chặn lại mũi kiếm, tôi vung tay kề lưỡi kiếm của

mình lên cổ hắn. Tôi đã mệt mỏi lắm rồi.

Tôi phẫn nộ hét về phía tên nam nhân đang trong cơn điên dại:

“Ta không phải Thượng Quan Tình ngươi muốn tìm”.

Cô ấy chết rồi! Chết rồi!

Nhưng đối diện với tên si tình trước mắt, bảo tôi làm sao nhẫn

tâm nói với hắn điều đó được.

“Muốn vứt bỏ ta như thế nào?”, Vô Ngôn nhìn tôi không chớp mắt,

nước mắt dâng đầy như muốn tuôn ra.

Cây kiếm run rẩy trong tay, tôi đành buông xuống, nhẹ nhàng

tiến lại ôm lấy hắn.

Hắn sững sờ giấy lát, sau rồi như đã lấy lại phản ứng, lập tức

cũng vươn tay ôm chặt lấy tôi.

Đây là lần đầu tiên, ta thay mặt Thượng Quan Tình, trả lại nợ

tình cho ngươi.

Phật Tổ quên chưa nói với ngươi rằng: Có nhiều khi không phải

tình yêu phụ bạc ngươi, chỉ là vì thời gian không chấp nhận mà thôi.

Ta nghĩ, nữ nhân ấy chắc chắn đã yêu ngươi.

Cô ấy đã từng có ước định với ngươi, vậy chính là đã từng

yêu ngươi rồi.

“Xin lỗi, ta… thực sự không phải nữ nhân ngươi muốn tìm,

nhưng ta đã từng gặp cô ấy. Cô ấy không phản bội ngươi, mà là không còn cơ hội

để đến tìm ngươi nữa.”

“Ý… gì… vậy?”, cánh tay Vô Ngôn run rẩy không thôi, ôm chặt

lấy tôi, sau rồi buông thõng.

Tôi vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Cái ôm này, ta thay cô ấy trao

cho ngươi. Không phải tình yêu phụ bạc ngươi, cũng không phải cô ấy không yêu ngươi.

Chỉ là thời gian không bằng lòng cho mối duyên tình của ngươi mà thôi. Không cần

làm khổ mình thêm nữa, cố gắng tiếp tục sống, như thế ở dưới hoàng tuyền, cô ấy

cũng sẽ an lòng”.

Mưa, mưa rơi không ngừng, là nước mắt của những người đang

đau lòng.

Vô Ngôn im lặng không nói, sau rồi khẽ hỏi tôi: “Ta cũng… có

cảm giác, cô và cô ấy, không giống nhau. Có thể giúp ta một chuyện cuối cùng

không?”.

Câu nói cuối cùng của hắn, như những con sóng cứ khẽ gợn mãi

bên tai tôi.

Tôi khẽ khàng, khẽ khàng gật đầu đồng ý.

Sau đó nâng kiếm lên.

Trên đời, có một loại tình yêu, gọi là sinh tử tương tùy[2'>…

[2'> Sinh tử tương tùy: dù là sống hay là chết, đều luôn ở

bên nhau



Sắc trời dần sáng rõ, khi bước ra khỏi trạch viện, tôi quay

đầu nhìn lại một lần.

Trong viện không còn bầu không khí như vừa rồi nữa, ảo giác

bắt đầu tan biến, chỉ còn lại dáng vẻ trơ trọi của tòa trạch viện này mà thôi.

“Thượng Quan Tình, tại sao nàng giết hắn”, không nhịn thêm

được nữa, cuối cùng Âu Dương Thiếu Nhân cũng dè dặt hỏi.

Tôi mỉm cười: “Thiếp chỉ là mong hắn có thể tương ngộ cùng

người hắn yêu mà thôi”.

Thời gian năm năm thật là quá dài, cho dù tình yêu không câu

nệ điều này điều khác. Giang hồ rối ren này chẳng thể biết trước được sẽ mang lại

cho người ta những thứ gì.

Mặc vũ y sắc đỏ của Hồ Tiên, tôi chôn cất Vô Ngôn ở bên

ngoài tòa viện.

Nghe nói vì cái chết của hắn, người anh em song sinh kia sẽ

sống lại sau năm ngày nữa.

Trợn tròn mắt, tôi thực sự không hiểu, chuyện này là thế

nào?

Linh hồn chuyển thân ư?

Tôi nghe được từ thuộc hạ trung thành nhất của Vô Ngôn nói,

trở thành người của chưởng môn Quỷ môn, ngoại trừ chết, nếu không sẽ vĩnh viễn

không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Quỷ môn.

Chỉ cần kẻ nào có tư tưởng phản bội Quỷ môn, chưởng môn sẽ

thi triển ảo thuật, đêm nào cũng sẽ đưa ngũ quỷ đến thăm kẻ đó.

Vô Ngôn vì cái chết của Thượng Quan Tình, đã sẵn sàng trở về

địa phủ. Khi còn trên thế gian, những đêm bị ngũ quỷ quấy nhiễu đến phát điên,

hắn đã sớm muốn được giải thoát.

Dù nói thế nào, cái chết đối với Vô Ngôn mà nói, chính là sự

giải thoát tốt nhất.

Hắn ta cũng có thể được an lòng rồi.

Thở dài một tiếng, tôi nghĩ, việc tôi đi qua nơi này phải

chăng là sự an bài của Thượng Quan Tình.

Cô ấy có lẽ không thể cầm lòng được khi thấy người mình yêu

thương phải chịu đau khổ. Xin hãy an lòng mà chuyển thế đi. Lần này, không phải

uống canh Mạnh Bà nữa, cô sẽ sớm được tương ngộ cùng hắn thôi.

“Nè, tiểu tử Tần Ngữ, không ngờ ngươi cũng lợi hại như vậy!”,

tôi tóm Tần Ngữ lại, nói như giày vò hắn.

Tần Ngữ nghiến răng nghiến lợi đá vào chân tôi: “Có muốn gia

nhập môn phái của ta không, ta sẽ giúp cô lợi hại được như ta”.

“Ta không cần. Đúng rồi, ngươi có thể dạy ta sử dụng chiếc

khay kia được không?”

Tần Ngữ cười hả hả, nói: “Muốn biết hả?”.

“Muốn, muốn.”

Tôi thực sự rất muốn biết chiếc khay xấu xí với những đồ

hình quái quỷ kia rốt cuộc sử dụng như thế nào.

“Ta không nói cho cô biết đâu.”

“Tiểu tử khốn khiếp, ngươi muốn chết hả?”

“Nếu đánh chết ta, cô mãi mãi sẽ không biết được. Còn nữa,

ta cần phải nói cho cô biết một bí mật”, Tần Ngữ mỉm cười rạng rỡ nói.

Tôi thoáng run, lùi ra sau một bước.

Sao tôi cứ cảm thấy tên tiểu tử thối này sẽ chẳng thể nói

cho mình tin gì tốt đẹp thế nhỉ? Chắc lại mấy tin xấu mà thôi.

“Cô không nghe thật hả? Không nghe sau này sẽ hối hận đấy”,

Tần Ngữ cau mày nói.

Tôi ngập ngừng giây lát, nghĩ đi nghĩ lại, thằng nhóc này chắc

cũng chả có bí mật gì kinh thiên động địa đâu.

Liền tiến lại gần.

Bước chân này đã khiế