
ạc, Giang
Hoài Liễu mới đến chúc tôi một chén rượu, nói: “Không ngờ cô nương lại có niềm
say mê như thế. Chén rượu này, ta kính cô nương”.
Tôi cười, không khách khí nhận lấy chén rượu rồi nói với hắn:
“Vốn chỉ là kẻ tục nhân giang hồ, biết qua loa chút ít, quá khen, quá khen rồi”.
Gió thổi tấm rèm vải phất phơ, giữa làn gió phiêu động, lá
liễu tung bay, một chiếc là mới nhú bay vào chén rượu của tôi, tôi cúi đầu nhìn
chiếc lá màu xanh bé nhỏ đang lững lờ chuyển động trong chén nước.
Giang Hoài Liễu nhìn thấy liền nói: “Ta giúp cô nương đổi
chén khác”.
Tôi lắc đầu, ngửa mặt uống cạn chén rượu, chất men chua cay
nhanh chóng len lỏi vào tâm can phủ tạng: “Rượu ngon! Cuối thu trời đã chuyển lạnh,
còn có thể trông thấy liễu xanh mới nhú, rơi xuống chén rượu nồng, không phải
như một điềm báo gì sao?”.
Giang Hoài Liễu vô cùng hào hứng, chau mày hỏi tôi: “Điềm
báo gì?”.
Tôi nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng muốt: “Sơn cùng thủy tận,
sợ tận đường, lá liễu mới nhú, lại mùa xuân”.
Giang Hoài Liễu mỉm cười khó hiểu, sau rồi lại phá lên cười
ha hả, vội vỗ tay: “Tuyệt diệu! Tuyệt diệu thay!”.
Tôi cúi đầu, lại uống một hớp rượu.
Kỳ thực, trong lúc uống rượu, tôi cũng có ngó nghiêng phân
tích vài lượt. Tính đến cái sự to lớn của tòa viện này thì cũng đủ để tôi phải
chạy đúng ba canh giờ. Cho nên muốn thoát khỏi đây, tôi cần ít nhất ba canh giờ
được ở một mình mới do thám xong xuôi đường đi lối lại. Việc này rõ ràng là
không thể.
Vì vậy, tôi đã nghĩ đến phương án thứ hai, suy đoán vị trí
căn phòng mà Tần Ngữ đang ở. Nếu tôi có thể tìm được Tần Ngữ, hỏi rõ ràng rốt
cuộc hắn muốn làm cái gì, và đàm phán với hắn thì cũng có khả năng sẽ chạy
thoát được, nhưng nếu đàm phán thất bại, hậu quả thật khó lường.
Suy đi tính lại, tôi cảm thấy chỉ còn một cách khả thi nhất.
Đó chính là… chơi với Giang Hoài Liễu một canh bạc.
“Giang công tử, ta nghe nói Giang công tử rất thích chơi cờ.
Thường đấu cờ với người cùng uống rượu, cực kỳ vui vẻ. Thượng Quan Tình tuy
không giỏi chơi cờ, nhưng cũng muốn cùng Giang công tử chơi một canh bạc này. Vậy
không biết Giang công tử có bằng lòng cùng tại hạ chơi một ván không?”, tôi ngồi
ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Giang Hoài Liễu.
Giang Hoài Liễu khẽ cười, hỏi tôi: “Thượng Quan cô nương sớm
đã có tính toán rồi mới mời ta thế này phải không? Muốn để ta cảm thấy lòng dạ
bất an đây mà”.
Tôi cười cười lắc đầu: “Không, ta sao có thể sớm dự liệu chu
toàn như vậy. Chẳng qua ta cũng là nhân sĩ giang hồ. Nam nhân đã vào trạch viện
của Giang Hoài Liễu thì khó mà thoát ra. Còn nữ nhân bước vào trạch viện này,
muốn đi có lẽ lại càng khó khăn hơn. Ta chỉ đang nghĩ, Giang công tử phải chăng
đang muốn nói chuyện gì với ta nên mới gọi ta đến như vậy. Nhìn bộ dạng của
công tử, cũng không giống như đang muốn giết người. Nếu đã là vậy, chúng ta hãy
thử đọ trí một lần xem sao”.
“Thượng Quan cô nương thực là dám làm dám chịu. Đúng vậy, tại
hạ gọi cô nương đến là có chuyện muốn nói. Tần Ngữ khi đến đây đã nhờ cậy ta,
nói là muốn có được một thứ trong trạch viện của ta. Đã dùng các vị đổi lấy thời
gian ba ngày, nếu hắn tìm được, ta sẽ để hắn mang đi. Nếu không tìm được, hắn
cũng sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không cần để tâm tới chuyện của các vị”,
Giang Hoài Liễu đứng lên, nói.
Tôi sững người, ngón tay siết chặt, suýt chút nữa bóp vỡ
chén rượu trong tay.
Tên Tần Ngữ chết tiệt này, muốn chết hả. Lấy chúng tôi ra đổi
mà chỉ đổi lấy có ba ngày! Chí ít cũng phải một người ba ngày chứ.
“Theo ta biết, trạch viện của Giang công tử được xây dựng
trên thủy mạch, dưới nền đất có nhiều mạch nước ngầm. Đương nhiên điểm mấu chốt
không phải ở đó. Điểm mấu chốt chính là thủy mạch này trước khi xây dựng nên trạch
viện, vẫn là một dòng suối ngầm, thuận theo thượng du chạy thẳng đến địa mạch tạo
thành cửa song long. Nơi này lại chính là nơi có nguồn gốc sơ khai nhất, sau
này địa chất có sự thay đổi, dòng chảy ngầm bên dưới đã hiện lên phía trên, trạch
viện của họ Giang khi đó mới được xây đè lên. Thứ mà hắn tìm, có thể chính là bảo
vật đã biến mất nhiều năm của cửa song long”, tôi mỉm cười, gật đầu nói.
Bí mật này có rất ít người biết, ngoài người nhà Giang Hoài
Liễu và người của Song Long môn ra, người khác không ai có thể biết được.
Tại sao tôi lại biết?
Haizzz, chính vì trước đây tôi đã từng làm “phi thiên hiệp đạo”,
hành nghề trộm cắp đấy mà.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy bản thân mình đúng là đã biết
quá nhiều. Ông Trời ơi, ông sẽ không “diệt khẩu” con chứ.
“Cô nương thật là bậc kỳ danh ẩn trong giang hồ, không ngờ
ngay đến chuyện đó cô cũng biết”, ánh mắt Giang Hoài Liễu chợt lóe sáng, nhất
thời như dấy lên ý định giết người.
Trái tim tôi thực ra đang run rẩy không ngừng. Nhưng trà trộn
trong giang hồ nhiều năm nay, dù sao tôi cũng được tính vào hạng bậc thầy.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì, muốn qua được ải này trước tiên
nhất định phải giả bộ điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Uống một hớp rượu, tôi ngước lên nhìn hắn: “Yên tâm, ta
không có âm mưu gì cả