
trong đất a… Hai ba tuổi a… Nàng đã chết
a…”
Hiện lên trước mặt bốn huynh đệ Âu Dương là một con ma toàn
thân đẫm máu, tóc tai bù xù, cái miệng đỏ lòm há to như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Cảm giác vui mừng trào dâng trong lòng. Dọa chết các người!
Dọa chết các người!
“…”
Hình như bốn huynh đệ Âu Dương vừa nhếch mép cười, sau đó Âu
Dương Y cùng bọn họ tiện thể lùi ra sau mấy bước.
Vừa lùi lại, Âu Dương Y vừa mỉm cười cung kính nói: “Đêm
khuya đến quấy nhiễu, tại hạ thực vô cùng xin lỗi. Đã phiền đến nhã hứng của
các vị, xin các vị cứ tiếp tục, cứ tiếp tục”.
Tôi vừa nghe đến đó thì liền thấy màn sương dày đặc đang phủ
quanh đầu.
“Các vị? Tiểu quỷ, ở đây chỉ có một mình ta”, tôi cố ý gằn
giọng trách hỏi.
Âu Dương Y sững người, tiếp đó lại mỉm cười, nét mặt ngập
tràn gió xuân khiến tôi nhìn thấy mà hoảng hồn, hồi sau mới nói: “À, vậy sao? Vậy
vị đại nhân phía sau ngài là ai thế?”.
Tôi nghe vậy, lông tay lông chân lập tức dựng ngược lên.
Tôi… tôi… tôi chắc chắn vừa… vừa… vừa rồi đúng là chỉ có một
mình tôi ở… ở… ở đây thôi mà.
Nhất định họ đang lừa tôi, Âu Dương Y nhất định là đang lừa
tôi.
Máy móc quay đầu lại, bắt gặp cảnh tượng trước mắt, trái tim
tôi ngay lập tức đình công.
Phía sau tôi, một người toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù
đang đưa thứ gì đó đến trước mặt tôi.
Trong bóng tối, tôi thoáng cảm thấy đó là trái tim.
Sau đó, bỗng thấy ngực mình băng lạnh, trước ngực tôi xuất
hiện một khoảng đen rất lớn.
Kia là… trái tim của tôi!
“A!!!”, tiếng gào thét thấu tận mây xanh, tôi bất tỉnh nhân
sự trong hoa lệ.
Không, tôi không còn tim nữa, có lẽ không phải tôi ngất đi,
mà là tôi đã chết.
Khi tỉnh lại, mắt mở tròn vo, tôi mơ màng nhìn thấy giường,
thấy xà nhà.
“Đây là địa phủ phải không? Số phận của tôi được an bài xuống
địa ngục nấm hương phải không?”
“Trên đời làm gì có thứ gọi là địa ngục nấm hương.”
“Có chứ, địa ngục nấm hương, có loại độc không mùi vị, giống
như nấm hương bình thường, nhưng sau khi ăn xong trái tim liền biến mất”, tôi lẩm
bẩm nói.
Người ngồi bên giường cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được
nữa, liền đứng dậy nhéo vào mặt tôi, chả hiểu sao người đó càng nhìn càng giống
Mặc Nguyệt.
“Nàng chưa chết.”
Tôi tròn mắt như hai con ốc nhồi. Xí! Tôi không chết mới lạ.
Trái tim tôi đã bị móc ra như thế còn có thể sống được sao, đầu óc huynh có bị
làm sao không hả?
“Chỉ là trước ngực của nàng dán một tấm vải đen nên nàng mới
bị dọa chết ngất như thế. Có bản lĩnh thì đi dọa người tiếp đi”, Mặc Nguyệt
khinh bỉ nhìn tôi.
Một lát sau tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mấy tên xấu xa trời đánh này lại phối hợp nhau để lừa tôi.
Tiểu gia tôi nhất định phải báo thù!
“Nàng đừng mơ có thể giả bộ mất trí, chúng ta sẽ dùng gậy nện
vào đầu nàng đấy.”
Oạch! Thôi xong đời, tôi sợ đau lắm.
“Cũng đừng mơ giả bộ điên, chúng ta sẽ dội nước tương ớt vào
người nàng.”
Oạch! Không cần đâu, cổ họng tôi cũng đang khàn đây nè.
“Chớ có giả bộ ngủ, chúng ta sẽ ngày ngày mang kim đến chọc
cho nàng dậy.”
Hu hu, thật đáng sợ.
Tôi nghiêng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cố nuốt nước mắt, mỉm cười dịu dàng với Mặc Nguyệt.
“Huynh… có thể ra ngoài không. Tôi phải thay y phục”.
Mặc Nguyệt mỉm cười, cuối cùng đứng lên đi ra.
Tôi đau lòng quét mắt khắp căn phòng, thầm hạ quyết tâm.
Tiểu gia nhất định phải trả mối nhục này!
Hu hu, tiểu gia báo thù trăm năm cũng chưa muộn, tôi sẽ đợi!
Ngày diễn ra Đại hội võ lâm, tôi trở thành thượng khách, được
mời ngồi ghế trên, bên cạnh là cả một đoàn người.
Không cần nhìn cũng biết đó là một liên minh mới xuất hiện gần
đây.
Họ là ngũ đại họa hại[1'> trên giang hồ, có tên là: Tổ hợp
công kích Tiểu Tình. Mở ngoặc: Liên minh hữu nghị tấn công tiểu thư Thượng Quan
Tình.
[1'> Ngũ đại họa hại: Cụm từ dùng để chỉ đám người chuyên gây
tai vạ.
Ngay sau vụ ma quỷ lộng hành, bộ dạng đáng thương của tôi được
đánh thức vào một buổi sáng đầy hoa lệ.
Cơn ác mộng khi đó mới thực sự bắt đầu.
Tôi đã trở thành đối tượng bị người người chê cười.
Tôi đã làm gì sai sao? Tôi đâu có giả ma nữa nhưng vẫn bị
người ta hiềm khích như thế.
Ma dọa ma, ma chẳng chết, nhưng người dọa người, sẽ có người
chết đấy!
Đám tiểu tử hèn hạ vô lương tâm, một ngày đủ ba bữa không
thiếu bữa nào là không cười nhạo tôi. So với ăn cơm còn đúng giờ hơn đấy.
Bọn họ tấn công liên hoàn cuối cùng cũng khiến tôi vốn dương
dương đắc ý, bụng đầy tự tin, ngôi sao sáng hoạt bát đáng yêu trong thời đại mới
đang ngụp lặn trong thành công bỗng dưng lại trở thành một tiểu mỹ nữ sầu muộn.
Nhưng, tôi từ đầu đến cuối vẫn kiên định với kế hoạch vĩ đại
“Như Hoa phiên bản hai”.
Tôi sẽ không vì sự chê cười của bọn họ mà buông xuôi quyết
tâm của mình.
Tôi tin, sẽ có một ngày họ bị chìm nghỉm trong ánh hào quang
rực rỡ của tôi mà biến hết thành nấm hương.
Thời khắc này, khi tôi đang đau thương nhìn xuống phía dưới,
đăm đăm phân tích mấy nam nhân… của mình, lão minh chủ võ lâm đột nhiên đứng
lên.
Lão nói một thôi một hồi những