
, ánh mắt phẫn uất khóa chặt hai tròng mắt sợ hãi của nàng, tay trái dùng sức vặn bung khớp hàm của nàng ra, sau đó gắt gao đè nàng ở dưới thân, phẫn nộ quát: “Tại sao lại đối xử với anh như vậy?”
“Thả em đi.” Nước mắt lại chảy xuống khuôn mặt trắng noãn không tỳ vết của nàng, nàng điềm đạm đáng yêu cầu xin hắn.
“Đừng hy vọng xa vời. Em dám chạy trốn khỏi anh, trốn một lúc mất ba năm, em cũng thật giỏi lắm!”
“Giữa chúng ta cũng không có hứa hẹn gì, không thể nói là trốn hay không trốn.” Từ khi gặp lại cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, lên án hắn đã đối xử không công bằng với nàng.
“Không có hứa hẹn gì? Năm đó, tất cả tình cảm, tất cả kỷ niệm, em đã xóa sạch không còn dấu vết rồi sao? Hẹn ước sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn, em cũng không thừa nhận sao!” Ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn trừng trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thái độ vứt bỏ tình cảm trước đây của nàng làm cho hắn lửa giận càng bốc cháy, biết bao nhiêu tình cảm, từ đầu đến cuối đều bị nàng coi như không đáng một đồng.
Tất cả nhu tình (tình cảm dịu dàng), thì đáng là cái gì?
“Tất cả đều là quá khứ.” Đề cập đến chuyện cũ, làm cho đáy lòng đau đớn bị thương của Tô Doanh San càng thêm đau hơn, nàng thầm nghĩ phải rời xa nơi thị phi này.
“Có phải có người đàn ông khác hay không?” Đổng Thiệu Vĩ trầm giọng chất vấn, không thể tin được cô bé năm đó luôn dựa vào trong lòng hắn bây giờ lại yêu thương người đàn ông khác.
“Phải.” Nếu có thể rời đi, thì cho dù có phải nói dối nàng cũng nói, nàng chỉ cần có thể rời đi.
“Là ai?”Hắn gào thét lớn như sấm, ôm nàng thật chặt, ép buộc nàng trả lời vấn đề của hắn. Không ai có thể cướp đi người con gái duy nhất mà hắn muốn, nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Gần ba mươi năm qua, nàng là người duy nhất phá vỡ mặt nạ bình tĩnh của hắn và tiến vào lòng hắn. Mà nàng dám can đảm rời đi, cùng người đàn ông khác sớm tối bên nhau, quả thật đáng chết!
“Anh không biết, cũng không cần biết người đó là ai.”
“Em đã hứa với anh sẽ gả cho anh, hứa hẹn cả đời ở cùng một chỗ với anh.”
“Khi đó em còn nhỏ, không thể xem là thật.”
“Thật sự có người đàn ông khác? Ba năm qua không phải là em cùng hắn ở chung một chỗ chứ?” Ánh mắt của hắn càng ngày càng nguy hiểm và quỷ dị, bất luận lòng của nàng có ai, thân thể đã cho người đàn ông khác hay chưa, nàng vẫn phải làm bạn với hắn cả đời, hắn nhất định phải có nàng.
“Đúng.”
Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười âm trầm kỳ lạ, trong mắt tản ra tia sáng nguy hiểm, “Em không còn trong trắng nữa?”
Hắn bất thình lình hỏi, làm cho sắc mặt Tô Doanh San càng thêm tái nhợt, lời nói của hắn khiến cho ký ức của nàng một lần nữa rơi vào vực thẳm u tối, tại nơi xảy ra cơn ác mộng đêm đó………..
“Có phải hay không?” Thấy sắc mặt của nàng lúc xanh lúc trắng, hận ý trong lòng Đổng Thiệu Vĩ càng sâu, nàng dám đối đãi hắn như thế, uổng công hắn thật tâm thương nàng.
“Không phải!” Nàng rống to ra tiếng, đau đớn trong lòng không hề ít hơn so với hắn, cho dù có rơi nhiều nước mắt hơn nữa thì cũng không có biện pháp tẩy sạch những đau đớn trong tâm hồn do bị cưỡng hiếp gây ra.
“Phải hay không phải, cũng không phải do em nói là được, tôi muốn đích thân kiểm tra một chút.” Hắn quyết định nghe theo đề nghị của bạn tốt.
Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân bốc lên, nhanh chóng lủi qua toàn thân, nàng giãy dụa vặn vẹo thân thể, “Buông, em không phải, không phải. . . . . . Buông tha em, buông tha em. . . . . .”
“Phải hay không phải, chờ anh kiểm tra qua rồi sẽ biết.” Nói xong, hắn ôm nàng đang giãy dụa không ngớt đi vào phòng tắm.
“Không!” Nàng quát lớn.
Dù giãy dụa và kháng nghị nhiều hơn nữa thì hắn cũng không dư hơi đi quan tâm, hắn đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, cho dù là nàng cũng giống nhau.
Đem nàng đặt vào trong bồn tắm, mới phát giác áo ngủ trên người nàng vì giãy dụa mà bị mở rộng ra, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, làm cho lửa giận trong hai tròng mắt của hắn biến thành lửa dục.
Khóe miệng của hắn lộ ra ý cười quỷ quái, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người. Thân thể hắn vô cùng khát vọng nàng, hắn đã muốn đến mức không thể nhẫn nại được nữa, vật nam tính nóng rực đã vì nàng mà trở nên cứng rắn như thép.
Khát vọng hơn một ngàn ngày, trong giờ phút này đều cùng nhau sống lại, hò hét yêu cầu được giải phóng.
“Anh muốn làm gì?” Trong bồn tắm to khoảng năm mét vuông, dòng suối nước nóng không ngừng chảy ra cũng không làm cho Tô Doanh San cảm thấy ấm áp, khi nhìn thấy hắn cỡi quần áo, cả người nàng lại lạnh đến mức giống như rơi vào trong băng tuyết.
“Em nói xem.” Khuôn mặt hắn từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh không hề gợn sóng, nhưng lúc này lại lộ ra ý cười tà ác, trong hai tròng mắt tràn ngập dục vọng nóng bỏng, động tác của hắn rất nhanh, làm lộ ra nửa thân trên trần trụi, mặc dù không tráng kiện nhưng cũng rất rắn chắc, tản ra sức hấp dẫn trí mạng, nguy hiểm mê người.
Ánh mắt rực lửa của hắn chưa từng rời đi nàng dù chỉ một giây, chú ý thấy nàng hướng về một góc khác của bồn tắm, dường như các