Old school Swatch Watches
Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322350

Bình chọn: 7.00/10/235 lượt.

h hắn càng xa càng bảo đảm an toàn. Sau đó, hắn hướng về nàng chứng minh, khoảng cách này hắn hoàn toàn không để ở trong mắt.

Trong lúc thấy hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo, Tô Doanh San kinh hoảng cầu xin: “Tha cho em! Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, anh cần gì phải miễn cưỡng một người phụ nữ không muốn chứ.”

Khóe môi Đổng Thiệu Vĩ cười lạnh, vẻ mặt lãnh khốc vô tình, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của nàng, quát: “Không muốn? Em không muốn sao?”

Ánh mắt nàng hoảng sợ là đáy lòng của hắn đau, cũng là châm chọc sâu nhất.

Người phụ nữ mà hắn yêu nhiều năm, lại có thể đau khổ nói với hắn: nàng không muốn!

Hắn tức giận vứt bỏ trói buộc cuối cùng trên người, bày ra dáng vóc kiêu ngạo của mình, vật to lớn nóng rực cương cứng, đã chứng tỏ hắn khát vọng nàng đến cỡ nào.

Hắn trần trụi đi từng bước về phía nàng, nàng hoảng sợ khi phát hiện hai chân của mình như nhũn ra, không thể di chuyển dù chỉ một bước, cơn ác mộng như lốc xáy lại vô tình đánh úp nàng lần nữa.

Nàng không cần đâu!

Hai tròng mắt của hắn khóa chặt nàng, không sao cả, nếu nàng muốn chơi đùa, hắn sẽ chơi với nàng, dù nàng có muốn trốn cũng trốn không thoát tay khỏi lòng bàn tay hắn.

“Anh trước kia. . . . . . Không phải là người như thế. . . . . .” Nàng nghẹn ngào nói, nước mắt không nhịn được chảy dài trên khuôn mặt mịn màng, rơi vào trong dòng nước ấm.

Đáy lòng nàng yêu nhất chính là Thiệu Vĩ, hắn là người luôn dịu dàng quan tâm nàng nha!

Đừng đối xử với nàng như vậy, nàng không thể chấp nhận được.

Lời nói của nàng đâm thật sâu vào trái tim Đổng Thiệu Vĩ, một mặt nàng nói câu nàng đã là người đàn bà của kẻ khác, mặt khác nàng lại nói câu nàng không muốn, từ đầu tới cuối nàng xem Đổng Thiệu Vĩ hắn là ai? Là món đồ chơi trong tay nàng để nàng tung qua tung lại sao?

“Tôi trước đây là người như thế nào? Là em làm trái với lời thề của chúng ta, chạy trốn khỏi tôi ba năm, vậy mà hôm nay, em dám can đảm nói với tôi, em là người đàn bà của kẻ khác, không muốn để cho tôi chạm vào em dù chỉ là một chút, em như vậy là sao đây?” Sau khi điên cuồng rống xong, hắn không để cho nàng có cơ hội trốn thoát, chặt chẽ khóa nàng bên trong đôi cánh tay cứng như thép.

“Buông tay! Buông!” Tô Doanh San kiên trì giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vây.

Hắn nhốt nàng ở trước ngực, lưng của nàng dựa vào vách tường ấm áp, hai tay bị hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, hắn cúi đầu ở bên tai nàng, mở miệng uy hiếp: “Buông em ra? Đừng nằm mơ, Đổng Thiệu Vĩ tôi tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào phụ tôi, thiếu nợ tôi, nếu nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”

Bàn tay to của hắn bừa bãi trượt trên thân thể mềm mại trắng mịn như ngọc của nàng, thống hận khi phát hiện ra tuy hắn đụng chạm nàng như vậy, nhưng nàng lại cứng ngắc như một khúc gỗ.

“Em không nợ anh bất cứ thứ gì cả!” Nàng sợ hãi gào thét, loại cảm xúc thân thiết khác thường này khiến cho từ đáy lòng nàng dâng lên sợ hãi.

“Em đang sợ hãi.” Cảm nhận rõ ràng nàng run rẩy dữ dội, cỗ hận ý trong lòng Đổng Thiệu Vĩ càng thêm nóng cháy.

Chẳng lẽ hắn khiến cho nàng chán ghét đến vậy sao?

Hắn mới tới gần nàng một chút, nàng liền sợ hãi như thế.

Hắn thô bạo xé tất cả quần áo trên người nàng, dùng nụ hôn che lại tiếng kêu sắc bén, bất luận nàng phản kháng như thế nào, cũng không có biện pháp ngăn cản hắn.

“Tôi sẽ ở trên người em hạ những dấu vết thuộc về tôi, tẩy sạch hơi thở của người đàn ông khác.” Hắn nâng khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của nàng lên, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn nàng.

Hắn khẽ cắn vành tai mềm mại mẫn cảm của nàng, giống như trừng phạt lại giống như yêu thương.

Một cảm giác ghê tởm tập kích thượng nàng, nàng nhịn không được nôn khan ra tiếng.

“Em. . . . . .” Đổng Thiệu Vĩ trợn to mắt trừng nàng, không thể tin được nàng lại có thể ác cảm với sự đụng chạm của hắn như thế, “Đụng chạm của tôi ghê tởm như vậy sao?”

Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn mạnh mẽ tách hai đùi của nàng ra, chen vào giữa hai chân nàng. Nàng hoảng sợ hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại không thể tránh thoát sự kiềm chế của hắn, thoát ly khỏi cơn ác mộng này.

“Em thuộc về tôi!” Biết rõ như vậy sẽ làm nàng cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không thể nhịn được nữa, đáy lòng hắn đau đớn nên hắn cũng muốn làm cho nàng nếm trải một chút.

Vật nóng rực cương cứng mạnh mẽ đâm vào thiên đường chặt khít của nàng, hắn thỏa mãn rên ồ ồ, mà nàng thì nghẹn ngào khóc thét chói tai.

Trong giây phút xâm nhập, hắn rõ ràng cảm giác được nàng đã sớm mất đi tấm màng bảo vệ trinh tiết.

Là ai dám can đảm cướp đi sự trong sáng vốn dĩ thuộc về hắn?

“Nói, người đàn ông đó là ai?” Hắn thô bạo rống nàng. Vốn tưởng rằng nàng chỉ thuận miệng nói, nghĩ là nàng chỉ muốn để cho hắn biết khó mà lui, không ngờ nàng thật sự có người đàn ông khác.

Nhận thức được chuyện này làm cho hắn tức giận tận trời, nếu không bắt được tên kia, hắn Đổng Thiệu Vĩ ba chữ này sẽ viết ngược trở lại.

“Nói!”

“Đau quá. . . . . .” Tô Doanh San ngước mắt nhìn vào ánh mắt khát máu của hắn, đau đớn trong lòng càng sâu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một lớp