80s toys - Atari. I still have
Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 7.5.00/10/234 lượt.

i với lý giải của mẹ, câu “đêm dài lắm mộng” của bà chỉ tuyệt đối là sợ đối phương đổi ý, hủy bỏ quyết định muốn cùng cô xem mắt, bởi vì cô “lại” bị công ty đuổi việc, mà tin tức này rất nhanh sẽ rơi vào tai của đối phương.

Quên đi, là chuyện sớm hay muộn, sớm hai ngày hay muộn hai ngày có cái gì khác biệt chứ? Trọng điểm là cô sớm đã nghĩ được phương pháp dọa cho đối phương chạy mất, cho nên không sợ nữa.

Trong tiếng nghìn dặn vạn bảo líu lo của mẹ cô xe taxi đã đến nơi, một nhà ăn tây trang hoàng sáng sủa có thể nhìn ra tiêu phí tiền không ít, tên là quán cơm Brazil.

Hai người thanh toán tiền, xuống xe, bồi bàn dẫn hai người đến chỗ ngồi được đặt trước.

Chỗ ngồi đã có người, một bác gái nhìn giống như bà mối, cùng một người mặc âu phục màu xám, người đàn ông tướng mạo tuấn dật.

“Các vị đến rồi…” Bác gái vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng dậy cười nói.

Đồng thời, người đàn ông cũng đứng lên từ chỗ ngồi, thân thể cao hơn người khác làm Phù Khiết phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Oa, anh ta ít nhất cũng phải là một mét tám đi? Vóc dáng khỏe mạnh, hơn nữa anh ta có khuôn mặt tuấn dật văn nhã, người này sao lại lưu lạc đến tình cảnh phải đi xem mắt tìm vợ chứ?

Có vấn đề! Anh ta không có sở thích gì đặc biệt, hoặc là phương diện nào đó không tốt đi? Trong lòng Phù Khiết không khỏi thầm nghĩ.

“Đến đây, tôi trước tiên giới thiệu mọi người”. Bà mối nở nụ cười nói. “Vị này là Phù Khiết, Phù tiểu thư, cùng với mẹ của Phù tiểu thư, Hạ Mĩ Kì phu nhân. Vị này là Khương Thừa Cực tiên sinh”.

Nghe tên này rất quen, hai mắt Phù Khiết không khỏi mở lớn, ngay cả mẹ cô bên cạnh cũng nghi hoặc kêu lên.

“Khương Thừa Cực?”

“Đã lâu không gặp, sư mẫu”. Khương Thừa Cực hướng tới sư mẫu gật đầu mỉm cười, sau đó mới đem ánh mắt chuyển hướng Phù Khiết, lập tức nở nụ cười, bình tĩnh mở lời: “Đã lâu không gặp, sư tỷ”.

Phù Khiết há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn anh ta, không dám tin rằng người đàn ông trước mặt có bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai lại tràn ngập tự tin này, dĩ nhiên lại là tên khờ trước đây cần cô bảo vệ. Điều này sao có thể chứ?

“Những thịt béo trên người anh biến đi đâu mất vậy?” Cô không tự chủ được buột miệng hỏi.

Hiện trường đột nhiên rơi vào một mảnh nghẹt thở trầm lặng, khi Phù Khiết bừng tỉnh hiểu được chính mình có bao nhiêu thất lễ, trước khi mở lời xin lỗi, cô đã tiếng cười ha ha phát ra.

“Ha ha…”

Chú thích:

Hiếu nữ [1'>: Con gái có hiếu.

Qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2'>: Tương tự như kiểu chạy khắp nơi tìm người nhận chị ý làm vợ.

Câm điếc ăn hoàng liên [3'>: bó tay không làm gì được. Hạ Mĩ Kì và bà mối cùng nhau đi khỏi, để lại cho hai người trẻ tuổi có cơ hội tự do phát triển.

Phù Khiết hẳn là nên vì thế mà lớn tiếng hoan hô, nắm chắc được cơ hội lớn này, chiếu theo kế hoạch để đối phương biết khó mà lui, sau đó kết thúc những lệnh dài muôn thuở mà cô tâm không cam lòng không nguyện tham gia đi ăn cơm xem mắt này. Nhưng mà từ sau khi gặp lại Khương Thừa Cực, cô lại hoàn toàn quên mất chuyện đi xem mắt lúc này, tất cả suy nghĩ muốn giả bộ bây giờ lại muốn hỏi vấn đề của anh ta.

Cô tò mò muốn chết, hai con người của anh ta thay đổi khác hẳn so với trước kia.

Khi cô học lớp năm, còn anh là năm nhất trung học cơ sở thì biết nhau, khi đó anh vóc dáng lớn, lá gan nhỏ, khi đó môn học của bậc khác nhiều, cá tính lại quá mức xấu hổ nên tự bế bản thân lại, luôn luôn bị bạn học xa lánh và ăn hiếp.

Cô lần đầu tiên sau khi cứu anh trong công viên, tiếp đó cùng tháng lại cứu anh hai lần, mới quyết định thế này không được, vẫn nên kéo anh đến hội quán Taekwondo của gia đình mình, buộc anh cùng với các học viên của ba mình cùng nhau học để tự bảo vệ mình.

Anh chỉ học được hơn một năm Taekwondo, sau lại bởi vì chuyển nhà mà từ nay về sau cắt đứt liên lạc.

Tính toán thời gian, bọn họ cũng có mười lăm, mười sáu năm chưa gặp mặt nhau, cũng khó trách anh thay đổi khiến cho cô không nhận ra được, nhưng mà thay đổi cũng quá lớn đi!

“Anh cái tên này đã từng phẫu thuật thẩm mĩ qua đúng không?” Cô nghiên cứu khuôn mặt tuấn dật của anh, sau khi nhìn anh một lúc lâu, mới tựa thực tựa giả mà mở miệng hỏi.

“Không có?” Khóe miệng Khương Thừa Cực khẽ nhếch.

“Thật?”

“Luộc”.

Cô sững sờ mà nhíu mày, “Chuyện cười cũ rích đó mà anh vẫn còn không biết xấu hổ lấy ra nói sao?”

“Được rồi, vậy đổi thành cách thủy là được”.

“Không được cười”. Tuy rằng nói như vậy, Phù Khiết vẫn nhếch khóe miệng cười một chút.

“Hình dáng của em thật ra không có gì thay đổi, ngay cả chiều cao cũng không sai khác bao nhiêu”. Khương Thừa Cực nhìn không chớp mắt chăm chú theo dõi cô nói.

“Này, cái gì không không sai khác bao nhiêu, khi tôi học lớp năm chỉ có một trăm năm mươi hai centimet, hiện tại đã tới một trăm năm mươi tám”. Tốt xấu gì cũng cao lên được sáu centimet đó! Đáng giận! Cô hung hăng mà trừng mắt kháng nghị với anh.

“Quả nhiên vẫn là một tiểu bất điểm”. Anh mỉm cười.

Tiểu bất điểm: Chỉ sự bé nhỏ.

“Anh có phải lâu lắm không bị tôi đá có đúng hay không? Dám đối với sư tỷ nói loại lời này!” Lông mày Phù Kh