XtGem Forum catalog
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324950

Bình chọn: 7.00/10/495 lượt.

ách rất nhẹ nhàng,

tự nhiên. Nếu đúng là anh lái xe taxi thật, đi chở một người khách cố định là

điều rất bình thường. Nếu không phải như vậy mà anh lại thường xuyên đi chở một

người phụ nữ, cha mẹ Mạnh Thời tuy cổ hủ nhưng không phải là người ngốc, đương

nhiên là nhận ra điều bất thường trong chuyện này.

Mạnh Thời đang gặm xương, chỉ muốn được gặm luôn Giang

Du San, nụ cười vẫn đọng trên môi, giả vờ nghe không hiểu.

Đôi đũa của Mạnh Thụy Thành khẽ khựng lại, ông gắp một

miếng thức ăn vào bát mẹ Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Có thời gian thì đi mà sơn

lại đi”.

Mạnh Thời cười: “Con đã sơn lại rồi, chắc chắn sẽ

không còn người nào nói con lái xe taxi nữa. Hơn nữa lái xe taxi thì có gì là

xấu”.

“Không ai nói con lái xe taxi là xấu cả! Chẳng qua là

Du San muốn thông báo tình hình về con cho bố mẹ thôi, gì mà con phải căng

thẳng vậy?”. Giọng Mạnh Thụy Thành vẫn rất bình thản, mắt nhìn chăm chú vào

Mạnh Thời.

Căng thẳng gì cơ? Mạnh Thời rủa thầm trong lòng, miệng

vẫn cười rất tươi: “Con căng thẳng vì cùng dì út mở một thẩm mỹ viện y học. Con

đầu tư hết vốn liếng của mình vào trong đó. Nếu dì ấy mà không làm ăn được thì

vị cổ đông như con cũng phải chịu cảnh thua lỗ chứ sao”.

Câu trả lời lấp liếm của Mạnh Thời đã khiến Mạnh Thụy

Thành sinh nghi. Ông là người từng trải, cho dù trong lòng sinh nghi nhưng cũng

sẽ không chất vấn Mạnh Thời trước mặt Giang Du San, ông khẽ hừ một tiếng trong

lòng, chuyển sang chủ đề khác: “Có thời gian thì khuyên dì út con về nhà mà ở.

Dì ấy thích mặc quần áo gì thì mặc, giống như mẹ con ấy, hôm trước còn đi đặt

may một bộ Âu phục. Đừng vì một chuyện nhỏ này mà giận mọi người”.

Mạnh Thời thầm nghĩ, là do dì không thích bầu không

khí trong nhà. Dì Tạ thích uống rượu, nghe nhạc trẻ, cha có chịu được không?

Thế nhưng mấy năm nay cha mẹ cũng đang cố gắng thay đổi cách nghĩ, đây là điều

tốt. “Chắc chắn con sẽ truyền đạt mọi lời của cha cho dì ấy”.

Mạnh Thụy Thành “ừ” một tiếng nói: “Cha ăn xong rồi,

ăn xong con đưa Du San về nhé”. Rồi ông đặt đũa xuống, chậm rãi rời đình.

Chiếc áo lụa rộng trên người Mạnh Thụy Thành khiến

nhìn ông giống như một ông tiên. Mạnh Thời thầm lo, cố làm ra vẻ trấn tĩnh,

lòng tự nhủ, nếu như cha anh đã biết chuyện Phùng Hy thật thì chắc chắn sẽ

không nhẹ nhàng như thế này.

Sau khi Mạnh Thụy Thành đi vào nhà, mẹ Mạnh Thời cũng

thoải mái hơn nhiều, liên tục gắp thức ăn cho Mạnh Thời và Giang Du San, thỉnh

thoảng lại hỏi về tình hình của cha mẹ Giang Du San.

Thấy Giang Du San và mẹ đều đã ăn xong, Mạnh Thời cũng

đặt đũa xuống, nói: “Mẹ, con đưa Tiểu Giang về đã. Tối nay con ngủ ở nhà”.

Mẹ Mạnh Thời vui mừng nói: “Ừ, tối nay mẹ sẽ nấu món

gì đó để cho con ăn đêm”.

Trên xe Mạnh Thời không nói gì. Giang Du San nhìn ra

ngoài cửa mà chạnh lòng. Anh luôn khách khí gọi cô là Tiểu Giang, không hề để

tâm đến vẻ xinh đẹp và những cố gắng của cô. Cô không phải là kẻ ngốc, Mạnh

Thời cũng không phải mới từ chối cô một hai lần. Một nỗi buồn khó tả trào dâng

trong lòng, kèm thêm một chút không cam lòng và ghen tị. Trong cuộc đời hai

mươi sáu năm của cô, chưa bao giờ cô bị người nào coi thường đến vậy.

Giang Du San lặng lẽ nghĩ, mình sẽ phải từ bỏ. Bất

giác cô cười nhạt vì nhớ đến câu nói lúc nãy của mình. Vở kịch sắp mở màn, cô

đứng nhìn là được. Cô nhìn Mạnh Thời, gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm

xúc gì, vẻ lạnh lùng của anh khiến cô chỉ muốn nổi cáu. Cô thầm thề rằng, từ

nay trở đi Giang Du San cô sẽ không bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch nữa.

Đến cổng nhà, Giang Du San lấy ra một hộp quà, mỉm

cười đưa cho Mạnh Thời, “Em mua quà cho anh nhưng chưa có cơ hội để tặng”.

Mạnh Thời đón lấy, cười nói: “Lần nào em cũng kỳ công

đến vậy, thật ngại quá”.

Giang Du San mỉm cười nói: “Hai bác rất quý em, em

không chỉ mua quà cho mỗi anh đâu. À, lần trước cha em còn nhắc đến anh, hỏi

anh bao giờ đến nhà uống trà, tiện thể xem loại ấm pha trà mà ông mới mua”.

Cô nhắc đến cha mình, Mạnh Thời thấy hơi khó xử. Hồi

đó nhà họ Giang đã đối xử rất tốt với nhà họ Mạnh khi họ gặp nạn, anh không thể

xử sự quá cạn tình. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cho anh gửi lời hỏi thăm cha

em, hôm khác anh sẽ đến thăm ông”.

“À đúng rồi, anh Thời, em đã gặp giám đốc Phùng rồi,

rất khá, anh có con mắt đấy. Cố gắng lên anh nhé!”. Không đợi Mạnh Thời nói gì,

Giang Du San đã vẫy tay chào anh, mỉm cười bước vào nhà, không còn làm nũng,

chuyện trò gì thêm.

Thái độ thay đổi đột ngột của Giang Du San khiến Mạnh

Thời hơi bất ngờ. Anh còn đang nghĩ không biết có nên trách Giang Du San lắm

điều hay không, ngay lập tức anh đã từ bỏ ý định này, anh không muốn để Giang

Du San biết vị trí của Phùng Hy trong trái tim anh. Anh có một người bạn đã

từng làm ăn một lần với Giang Du San, nhận xét Giang Du San là người khôn ngoan

khéo léo, sắc sảo mọi bề. Mạnh Thời rất hiểu sự khôn ngoan khéo léo của cô,

nhưng không bao giờ muốn cô dùng sự sắc sảo này để đối phó với Phùng Hy.

Mạnh Thời thực sự bất ngờ trước việc Giang Du San từ

bỏ ý định theo đuổi anh. Anh khô