
Khi kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm
thấy nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều,
cuộc hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.
Tay xách va ly hành lý nặng trịch, vai đeo chiếc máy
tính xách tay, Phùng Hy trở về nhà trong màn đêm.
Mở cửa phòng, Phùng Hy hơi bất ngờ khi nhìn thấy trong
nhà có ánh đèn, bình thường, Điền Đại Vĩ không bao giờ chịu về nhà trước mười
hai giờ. Cô uể oải đặt túi xách xuống, Điền Đại Vĩ đang tựa vào đầu giường đọc
tiểu thuyết, mắt không buồn ngước lên.
Cô đã đi công tác nửa năm nay, khắp nơi trên cả nước
chỗ nào cũng có mặt, lần nào về nhà Điền Đại Vĩ cũng lạnh nhạt như vậy, Phùng
Hy cảm thấy phải thức liền ba đêm để làm hồ sơ mời thầu cũng không mệt bằng về
nhà.
Mệt mỏi!
“Hôm nay anh ở nhà à?”. Phùng Hy cất tiếng hỏi, quay
đầu muốn đi tắm một cái rồi vào phòng làm việc ngủ.
Điền Đại Vĩ đặt sách xuống gọi cô, “Phùng Hy, chúng ta
ly thân cũng được hai năm rồi, hiếm khi cô về nhà, ngày mai chúng ta giải quyết
việc đi thôi”.
Phùng Hy hơi sững người. Cô như ngựa vía từ Cáp Nhĩ
Tân trở về nhà, nghe thấy câu đầu tiên mà Điền Đại Vĩ nói là ly hôn. Phùng Hy
quay người lại, ngước nhìn gương mặt điển trai của Điền Đại Vĩ, nói: “Vội thế
hay sao?”
“Kéo dài cũng chẳng hay ho gì, ai biết lần này cô về ở
nhà được mấy ngày. Cô đi biền biệt nửa năm, lẽ nào lại kéo dài thêm nửa năm nữa
ư? Kéo dài thêm nữa thì cô cũng sang tuổi ba mươi rồi, tuổi cao tìm cũng khó”.
Điền Đại Vĩ nói giọng bình thản, nghe thì có vẻ như nghĩ cho Phùng Hy, nhưng
mỗi câu nói tựa như lưỡi dao đâm khiến cô đau nhói.
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ bi ai, nói: “Thực ra
cái mà từ trước tới nay em cần chẳng qua chỉ là anh quan tâm đến em nhiều hơn
một chút mà thôi. Hai người có thể quan tâm đến nhau, gắn bó keo sơn, sống một
cuộc sống yên bình. Tại sao lại không được như thế?”
“Từ trước đến nay tôi không hề có mong muốn được bảo
vệ cô, cô không hiểu điều đó hay sao?”
Chồng mình nói với mình không hề có mong muốn được bảo
vệ, che chở mình! Phùng Hy như bị ai chặn ngang cổ họng, không nói ra được lời
nào. Cô nhìn thấy chiếc máy tính bên cửa sổ đang bật, bèn đi tới, trên màn hình
là đơn xin ly hôn Điền Đại Vĩ đã đánh xong. Phùng Hy cảm thấy lạnh giá từ đầu
đến chân, cô nhìn một lát rồi nói: “Được”
Thốt ra được một tiếng, cổ họng nghẹn lại. Phùng Hy
hít thật sâu, cố gắng nén nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng. Quay đầu lại,
Điền Đại Vĩ lại tiếp tục đọc sách, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói: “Căn nhà
này tôi mua nên nó thuộc về tôi. Tiền tiết kiệm trong ngân hàng mỗi người một
nửa. Nếu cô không có ý kiến gì, ngày mai sẽ tiến hành”
Tiền mua căn nhà này tổng cộng là sáu trăm nghìn nhân
dân tệ, Điền Đại Vĩ trả đợt đầu hai trăm nghìn nhân dân tệ, tiền trả góp hằng
tháng là do Phùng Hy nộp. Cuối năm ngoái, cô được thưởng một trăm tám mươi
nghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ thấy để ngân hàng hưởng lãi suất không kinh tế,
Phùng Hy liền mang đi trả hết số tiền còn lại. Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ còn
lại một trăm nghìn nhân dân tệ. Phùng Hy khẽ cười, không muốn so bì gì thêm.
Cũng còn may, anh ta còn chia cho cô năm mươi nghìn nhân dân tệ, không đuổi
thẳng cô ra khỏi nhà.
“Em không có ý kiến gì” Cô không còn muốn giằng co với
Điền Đại Vĩ những chuyện như căn hộ đã tăng giá, phần trả góp cuối do cô nộp,
đồ dùng trong nhà thuộc về ai.
“Cô cũng đừng trách tôi chia cho mình nhiều, tôi là
một công chức bình thường, một năm tổng thu nhập cộng lại cũng chỉ được sáu
mươi đến bảy mươi nghìn tệ, không như cô, lương bổng, tiền thưởng cuối năm cộng
lại cũng phải hai trăm nghìn tệ. Mấy năm nay ngoài việc trả tiền nhà, cô cũng
không mang tiền về, tôi cũng không muốn kiểm tra tài khoản của cô”, Điền Đại Vĩ
chậm rãi nói.
Một cảm giác mệt mỏi từ dưới chân len lên tận đỉnh
đầu, Phùng Hy cười đau khổ. Ai bảo thời đại bây giờ đàn bà đều do đàn ông nuôi?
Phụ nữ thời hiện đại vừa phải lo việc công sở, vừa phải lo việc bếp núc, phải
lăn lộn kiếm tiền trong xã hội, phải về nhà nấu cơm ngon canh ngọt, lại còn
phải luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, mệt hơn nhiều so với các tiểu thư thời xưa.
Đây là cái giá của sự xóa bỏ phân biệt giới tính.
Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, trong đầu Phùng Hy đã
nhanh chóng tính ra được phép tính trừ giữa tiền lương của cô hai năm nay và
năm mươi nghìn tệ được chia này. Phùng Hy thầm nghĩ, tại sao Điền Đại Vĩ không
khăng khăng đòi ly hôn như thế này từ năm ngoái? Nếu lúc đó ly hôn, ít nhất ta
còn có được một trăm tám mươi nghìn tệ để gửi tiết kiệm. Tại sao năm ngoái anh
ta không đòi ly hôn? Thực ra đó là do cô ngốc, chính cô vẫn còn muốn cứu vãn.
Ngốc quá! Có bài hát nói rằng: “Bước chân si tình không đuổi kịp đôi cánh thay
lòng”. Cô chưa đến mức là người si tình, nhưng trái tim của Điền Đại Vĩ đã bay
lên chín tầng mây xanh.
“Mai đi giải quyết nhé. Chúc ngủ ngon”. Tiếng Phùng Hy
xen lẫn với tiếng nấc run run không thể kìm nén, trong khi Điền Đại Vĩ không
buồn ngẩng đầu lên.