
tới, cười hỏi: “Phùng Hy em về rồi à? Nghe
người trên tổng công ty nói chuyến bay của em là hôm nay. Ha ha, thảo nào không
tìm thấy em, hóa ra là tắt di động để đi với ông xã. Tổng giám đốc Phụ hôm nay
đến, bọn anh tổ chức bữa ăn đón anh ấy”.
“Tổng giám đốc Phụ?” Phùng Hy có phần không hiểu, tổng
giám đốc công ty không phải họ Chu sao?
“Tổng giám đốc Chu nghỉ dưỡng bệnh rồi, tổng công ty
mới cử tổng giám đốc Phụ đến để phụ trách công tác. A, tổng giám đốc Phụ đến
rồi. Phùng Hy, để anh giới thiệu với em”.
Ánh mắt Phùng Hy vượt qua giám đốc Trần và dừng lại trên
người đàn ông đang cùng phó tổng giám đốc Vương đi vào nhà hàng. Người đàn ông
mặc bộ complet đen thẳng đứng, áo sơ mi màu xanh nhạt, vầng trán cao, đôi mắt
sáng ngời. Lúc nhìn thấy người đối diện, Phùng Hy thấy đôi mắt của Phụ Minh Ý
mở rất to, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Phùng Hy lướt nhanh trên gương mặt đang cười
rất tươi của giám đốc Trần. Sắc mặt cô không thay đổi, nhưng ngón tay đang run
rẩy.
Người cô tưởng cả đời này sẽ không gặp lại đang đứng
trước mặt cô, và lại rơi vào đúng ngày cô vừa ly hôn, hôm nay anh đến nhậm
chức. Tại nhà hàng này cô ăn bữa cơm chia tay, còn đồng nghiệp của cô thì tổ
chức lễ đón anh.
Anh không những nhìn thấy cô, nhận ra cô, mà còn giật
mình vì cô.
Phùng Hy thầm nghĩ một cách bi ai, cô đã không còn là
cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy sức sống như ngày nào. Đã tám năm rồi, anh
xuất hiện trong ngày đáng buồn nhất của đời cô, và đã nhìn thấy cô trong hoàn
cảnh tồi tệ nhất. Điều khiến người ta khó xử nhất là để người yêu cũ của mình
nhìn thấy vẻ xấu xí, tàn tạ nhất của mình.
Phùng Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô là
biết, ngay cả ánh mắt cô cũng đang run rẩy.
Cô tự nhắc nhở mình không được để lộ ra suy nghĩ. Bên
cạnh cô còn có Điền Đại Vĩ - người vừa cắt đứt quan hệ vợ chồng với cô, và còn
cả đồng nghiệp của cô nữa.
Phùng Hy liếc nhìn Điền Đại Vĩ. Anh ta lịch sự đứng
dậy, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Phùng Hy dám chắc là mình đã nhìn nhầm. Cô chưa bao giờ kể cho Điền Đại Vĩ nghe
chuyện yêu đương của mình, anh không thể biết Phụ Minh Ý được. Có lẽ, Điền Đại
Vĩ đã nhận ra là cô không muốn nói cho đồng nghiệp của mình biết cô đã ly hôn.
Trong nháy mắt, phó tổng giám đốc Vương đã cùng Phụ
Minh Ý bước đến bên cô.
Phùng Hy cảm thấy khổ sở như bị dao đâm, nhưng cô vẫn
đứng thẳng người, cố gắng nở nụ cười, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Phụ,
tôi là Phùng Hy ở bộ phận cơ khí”.
Phụ Minh Ý nghe ý của Phùng Hy là không muốn để cho
mọi người biết hai người có quen nhau từ trước, anh mỉm cười bắt tay Phùng Hy
rồi quay sang bắt tay Điền Đại Vĩ, “Xin chào”.
Điền Đại Vĩ cười rất tươi và bắt tay Phụ Minh Ý cho
phải phép.
“Ăn cùng nhau nhé?”. Phó tổng giám đốc Vương cười đề
nghị.
Không đợi Phùng Hy lên tiếng từ chối, Điền Đại Vĩ
cười, “Ok, Phùng Hy nói bình thường các anh rất quan tâm đến cô ấy, hôm nay tôi
cũng muốn mượn cơ hội này để mời các anh một ly rượu”.
Bàn đã ghép lại, Phùng Hy cảm thấy gương mặt cô đã
cứng đờ vì cười nhiều. Cô không muốn cười, nhưng không thể không cười. Tim cô
không những đập mạnh, mà các mạch máu trên trán cũng đang co giật. Không còn
hôn nhân, cô vẫn còn công việc, vẫn còn bạn bè, cô chỉ mong Điền Đại Vĩ không
nói ra chuyện ly hôn trong hoàn cảnh này.
Cô vẫn còn bận tâm đến Phụ Minh Ý, sự bận tâm này
khiến Phùng Hy hận, hận sự hão huyền của mình. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, chỉ
cần là phụ nữ, e rằng đều có tâm trạng như vậy.
Phùng Hy lấy hết tinh thần để đối phó. Cô cố gắng
không nghĩ về việc thân hình mập mạp của mình sẽ gây sốc cho Phụ Minh Ý như thế
nào, cố gắng coi như không biết ánh mắt kinh ngạc của Phụ Minh Ý liên tục liếc
trộm cô, tiếp tục cười nói chuyện trò với đồng nghiệp. Tám năm lăn lộn trên
thương trường, trong một số hoàn cảnh, Phùng Hy cảm thấy bản lĩnh của mình được
rèn luyện còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương.
Phụ Minh Ý cũng không còn là Phụ Minh Ý của tám năm về
trước, trông anh đã già dặn hơn. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, anh uống
rượu với các vị giám đốc, không nói gì nhiều, nhưng cũng không để bầu không khí
quá trầm lắng, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại liếc về phía Phùng Hy và Điền Đại
Vĩ, vẻ thăm dò và hiếu kỳ chỉ lướt thoáng qua, không ai nhận ra anh và cô quen
nhau.
Những người đến dự bữa tiệc hôm nay mà phó tổng giám
đốc Vương đưa tới đều là những thân tín do ông ta đề bạt. Bất ngờ gặp được
Phùng Hy, phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất vui. Lần này Phùng Hy về công ty
con là do một cú điện thoại của phó tổng giám đốc Vương gọi về. Phùng Hy là
bông hoa duy nhất trong bàn ăn toàn đàn ông nên nghiễm nhiên là trung tâm của
bữa tiệc. Phó tổng giám đốc Vương vừa cười vừa giới thiệu với Phụ Minh Ý, “Chớ
có coi thường Phùng Hy nhé, cô ấy là nữ hào kiệt đấy, giỏi giang không kém gì
nam giới đâu. Ấy, Điền Đại Vĩ, tôi nói như thế, anh đừng để ý nhé”.
“Phó tổng giám đốc Vương cứ nói thế chứ, Hy Hy nhà tôi
đúng là hơi mạnh mẽ một chút, việc gì cũng muốn làm