biệt mọi người trong công ty, cười nói: “Chúng
tôi đi dạo một lát. Tạm biệt các anh nhé”.
Phụ Minh Ý đứng ở cổng nhà hàng đợi lái xe đưa xe đến,
hình ảnh Phùng Hy và Điền Đại Vĩ tay trong tay, mỉm cười rời nhà hàng vẫn hiện
lên trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, cho dù cô đã mập lên và không còn xinh đẹp
nữa, nhưng chắc chắn cô rất hạnh phúc.
Bàn tay của Điền Đại Vĩ vẫn chưa buông ra. Băng qua
góc đường, anh ta mới lạnh mặt buông tay Phùng Hy ra, bắt xe taxi về nhà.
Trong xe hai người không nói gì, Phùng Hy nghiêng mặt
nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường kết thành một dải ánh sáng rộng, mỗi khi có dải
sáng lướt qua, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Phụ Minh Ý,
đâm nhói trái tim cô.
Xuống xe taxi, Điền Đại Vĩ lại túm chặt tay Phùng Hy.
Cô hơi sững người, định hất ra, Điền Đại Vĩ cúi đầu cười nói: “Lần cuối cùng
nhé, được không?”. Gương mặt Điền Đại Vĩ ánh lên dưới ánh đèn, không ngờ đôi
mắt đẹp đó lại toát lên một vẻ buồn bã, khóe miệng mỉm cười mỉa mai.
Câu nói đã nhắc nhở Phùng Hy, hôm nay họ đã ly hôn
rồi.
Cô cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của Điền Đại Vĩ,
trong lòng không biết có cảm giác gì. Đã bao nhiêu lần, cô mong được Điền Đại
Vĩ chiều chuộng cô, dắt tay cô, hai người thân mật gần gũi, và điều này chỉ xảy
ra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi, cô chỉ còn
có một mình.
Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắt
tay cô trở về nhà.
Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “Đại
Vĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu như
không tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đi
sớm… nhé!”.
Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hy
luống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóe
miệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang định
nói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.
Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, tay
chống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắt
đẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn của
tôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cả
mọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anh
ta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêu
nhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưa
tay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hy
đẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hét
lên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.
Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tự
hào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật”
là anh thấy đắc ý.
Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óc
cô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh.
Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nói
ra lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậm
chí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Cô
chỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biết
cô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?
Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cười
gằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một người
đàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại có
một người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàu
có hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ra
lý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.
Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếu
hôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người trong công ty cô
đều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy!
Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý cô
chứ?”.
Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nói
chuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.
Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, nói
với vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng rằng tôi không
biết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may là tôi đã nhìn
thấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh ta”
“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền Đại Vĩ, em và anh
từ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền Đại Vĩ nói không
sai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Phùng
Hy quay đầu đi không muốn nhắc lại.
Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi trẻ yêu đương
nồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người chồng sau
này? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô đã làm vợ
người khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở c