
nước. Một năm tính ra, sau khi vừa làm xong công tác đấu thầu
cho một dự án, lại như ngựa vía đến địa phương khác. Cô và rất nhiều giám đốc
dự án khác cũng chẳng mấy khi gặp mặt, đừng nói đến các lãnh đạo cấp trên. Cô
chỉ nghe nói đến mấy vị đó mà thôi, cơ hội gặp mặt rất ít.
Mấy năm trở lại đây nghiệp vụ của tổng công ty rất
phát triển, số người không đủ thì điều động từ năm công ty con, mỗi năm lại
chia lợi nhuận cho công ty con. Một năm Phùng Hy bị điều động lên tổng công ty,
không tiêu mất một đồng nào của công ty con, lợi nhuận lại kiếm được hơn hai
triệu nhân dân tệ. Mọi người đều có lợi, công ty con cũng vui vẻ cho mượn
người.
Tuy nhiên lúc này phó tổng giám đốc Vương lại gọi điện
thoại cho Phùng Hy, hứa sẽ giao chức phó giám đốc bộ phận cơ khí cho cô. Điều
này đồng nghĩa với việc cô được hưởng lợi từ tổng công ty, từ một nghiệp vụ
viên thông thường được nâng lên chức phó giám đốc.
Hai năm nay Phùng Hy cũng thấy mệt rồi, làm dự án ở
ngoài đâu có dễ dàng gì, đương nhiên cô cũng thấy hấp dẫn. Quay về, một là có
thể hoàn toàn cắt đứt với Điền Đại Vĩ, tốt hay xấu thì cũng thế; hai là, cô rất
hiểu một điều, chỉ cần được thăng chức ở công ty con, chưa nói đến công việc
nhẹ nhàng hơn, số tiền kiếm được cũng không ít hơn khi còn ở tổng công ty.
Nhưng giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu ý phó tổng giám đốc
Vương. Giám đốc bộ phận cơ khí Dương Thành Thượng là người thầy đưa cô vào
ngành này, vào công tác cùng năm với phó tổng giám đốc Vương, nhưng lại nắm
chức vụ thấp hơn, chưa bao giờ tâm phục khẩu phục cả. Sau khi lên nhậm chức,
phó tổng giám đốc Vương đã nắm quyền kiểm soát bộ phận vật liệu - một trong hai
bộ phận có lợi nhuận lớn nhất ở công ty, trong khi bộ phận cơ khí lại không
được nhúng tay. Tự nhiên Phụ Minh Ý lò dò từ trên trời rơi xuống, làm sao ông
ta không sốt ruột cơ chứ. Đề bạt mình làm phó giám đốc, bề ngoài là hứa đem lại
cái lợi cho mình, để cô đào chân tường của Dương Thành Thượng, mang những mối
quan hệ cũ của bộ phận cơ khí về đây để khống chế Dương Thành Thượng.
Hai bộ phận quan trọng rơi vào tay phó tổng giám đốc
Vương, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trực tiếp khống chế Phụ Minh Ý.
Hầu hết những người làm ngành này đều có một quy định
bất thành văn - cái khác thì dễ, nhưng các mối quan hệ ngoài bản thân ra, không
giới thiệu cho bất kỳ ai. Phùng Hy sau khi tốt nghiệp đại học về công ty con,
đi theo Dương Thành Thượng năm năm, dù anh là người đưa cô vào nghề này, nhưng
anh cũng không cho cô tiếp xúc với các mối quan hệ của anh. Các việc cụ thể do
Phùng Hy làm, còn Dương Thành Thượng tự mình nắm kín các mối quan hệ.
Phùng Hy chỉ biết đến cuối năm, Dương Thành Thượng
đàng hoàng được lĩnh khoản tiền hai trăm nghìn, ba trăm nghìn nhân dân tệ trở
lên từ phòng tài vụ. Cô biết số tiền đưa cho những người đó cũng chỉ mấy chục
nghìn mà thôi, còn lại, Dương Thành Thượng cho vào phong bì thật hay đút túi
mình cô đều không được biết. Chỉ tiêu lợi nhuận mà công ty con được giao mỗi
năm, hoàn thành chỉ tiêu thì phải có chi tiêu, chỉ cần không vượt quá mức quy
định, đồng thời lại tìm được hóa đơn để thanh toán, còn lại tất cả đều không
quản.
Muốn quản cũng không được, làm ngành này không chi phí
cho khách hàng sẽ không thể làm được. Và việc chi phí này không thể đưa ra cụ
thể để nói cho rõ ràng. Chả lẽ lại gọi điện thoại hỏi khách hàng, anh đã nhận
của chúng tôi bao nhiêu tiền à?
Phùng Hy đã biết rõ ý đồ của phó tổng giám đốc Vương, giọng
cô cũng trở nên khách sáo hơn. Dương Thành Thượng lăn lộn trong ngành cơ khí ba
mươi năm, các khách hàng đó đã trở thành bạn cũ. Muốn giành lại, đừng nói là
cô, kể cả chính bản thân phó tổng giám đốc Vương cũng không đủ tài đó. Xem ra
chức phó giám đốc này không làm nổi rồi.
“Ha ha, Phùng Hy, công ty chúng ta hiện giờ cũng định
mở nghiệp vụ đấu thầu, tổng công ty không đủ người, chúng ta sẽ điều động người
khác đi. Cô có kinh nghiệm, quay về làm giám đốc phòng đấu thầu. Người được
điều động, lợi nhuận mà tổng công ty chia cho đều tính cho bộ phận này. Phòng
đấu thầu nằm dưới bộ phận cơ khí, tương đương với cấp bậc phó giám đốc. Tôi bảo
cô quay về là vì điều này”. Giọng phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất hào phóng.
Ở công ty ông được mọi người quý mến, bởi vì ông biết
cách cho, mình được ăn thịt không để anh em phải uống nước suông. Năm xưa Dương
Thành Thượng thua ở chỗ không được mọi người quý mến.
Phùng Hy đi theo Dương Thành Thượng năm năm, cuối năm
tiền thưởng cao nhất chỉ được lĩnh tám mươi nghìn. Giám đốc Trần bộ phận vật
liệu đi theo phó tổng giám đốc Vương, nghe nói có năm được chia ba trăm nghìn.
Phùng Hy nghe xong liền lên tiếng khen phó tổng giám
đốc Vương sống thoáng, thảo nào ông lên làm phó tổng giám đốc, tất cả mọi người
ở bộ phận vật liệu đều trên dưới một lòng theo ông. Một năm tổng công ty chia
hai triệu rưỡi cho công ty con, mình chỉ làm một vài việc đơn giản nào đó là đã
coi như hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì ngồi không lấy tiền, đúng là miếng
bánh ngon từ trên trời rơi xuống! Cô tính