
nhanh trong đầu, cứ lên làm phó giám
đốc đã rồi tính sau, còn về mục đích phó tổng giám đốc Vương muốn khống chế
Dương Thành Thượng thì đó là chuyện của tương lai. Nếu bây giờ cô không nhận
lời, trừ phi tổng công ty điều động cô lên đó thật, nếu không cô sẽ nếm đủ mùi
ở công ty con. Từ xưa đến nay phó tổng giám đốc Vương rất rõ ràng, với anh em
thì rất hào phóng, nhưng nếu có thù thì ắt sẽ báo.
“Phó tổng giám đốc Vương, thế thì em phải cảm ơn sếp
vì sếp đã đề bạt em. Nếu các sếp trong công ty đã quyết định thì em không có ý
kiến gì nữa”. Nói xong, Phùng Hy yên lặng đợi phó tổng giám đốc Vương trả lời.
“Ngày kia, trong cuộc họp thứ hai hằng tuần sẽ thảo
luận vấn đề này. Từ trước đến nay tôi rất tin tưởng ở cô, và tôi cũng là người
được chứng kiến cô vào công ty, vì thế tôi tiết lộ trước cho cô”. Phó giám đốc
Vương vừa cười vừa trả lời.
Phùng Hy đã hiểu rõ vấn đề, cô vừa cười vừa nói lời
cảm ơn. Cô không thể không biết điều. Việc phó tổng giám đốc Vương muốn gài một
cái đinh vào bộ phận cơ khí là điều tất yếu rồi, Phụ Minh Ý mới đến công ty
chưa hiểu rõ mọi việc, với thái độ tôn trọng phó tổng giám đốc Vương, chắc chắn
sẽ gật đầu thông qua. Bản thân cô lại không có quyền được phản đối, tuy nhiên,
làm như thế thì cô có phải là người theo chủ nghĩa cơ hội không nhỉ?
Phó tổng giám đốc Vương tiền trảm hậu tấu, vô hình
trung biến cô - người đã rời tổng công ty hai năm thành người của ông ta. Ít
nhất nhìn từ bên ngoài, là do ông ta đề bạt cô, Dương Thành Thượng đánh giá về
cô như thế nào lại là chuyện khác.
Phùng Hy cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho Dương
Thành Thượng.
“Ha ha, quay về thì tốt chứ sao. Mấy năm nay bộ phận
cơ khí không có người nào làm được việc như cô. Tôi cũng mệt rồi, không còn hào
hứng với nghiệp vụ của công ty nữa, cô quay về kế nhiệm tôi cũng tốt”. Dương
Thành Thượng làm ra vẻ ta đây đã già chuẩn bị khăn gói về quê.
Phùng Hy đành phải nhiệt tình nịnh bợ, nói Dương Thành
Thượng là trụ cột của công ty, nói nếu Dương Thành Thượng rút khỏi công ty,
công ty sẽ phá sản ngay lập tức, cuối cùng mới nghe thấy Dương Thành Thượng thở
dài nói: “Nghe nói công ty muốn thành lập phòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ
khí, để cô làm giám đốc, tương đương với chức phó giám đốc của bộ phận cơ khí,
tôi thấy đây là điều tốt. Công ty có ba trăm người, lên được một chức cũng
không dễ gì. Cố mà làm cho tốt!”.
Theo ý đó thì cho dù Dương Thành Thượng không muốn
cũng không được, tóm lại là cũng phải đồng ý rồi.
Phùng Hy lại khen thêm mấy câu nữa để cho Dương Thành
Thượng biết nếu phải xa anh ta cô sẽ không làm được việc gì khác, nhờ anh ta
sau này nhường cho cô ít đất, thế cũng là đủ để cô làm lắm rồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với hai gã yêu quái
đang đấu đá nhau, Phùng Hy nhắm mắt lại, nằm vật xuống giường. Có quá nhiều
việc mà cô cần phải làm, bây giờ thì một người ăn no là cả nhà no rồi, phải
nhanh chóng tìm cho mình một nơi để nương thân thôi.
Cô lại gọi điện thoại cho Chi Hoa.
“Tao ly hôn rồi!”.
“Tốt quá! Chúc mừng nhé! Ra ngoài uống rượu chúc mừng
đi!”. Chi Hoa vui vẻ đáp lời.
Phùng Hy dở khóc dở cười: “Sao trước đây tao không
biết mày lại ủng hộ tao ly hôn như thế này nhỉ?”.
“Thà phá một ngôi chùa còn hơn là phá một cuộc hôn
nhân. Nếu như thằng cha Điền Đại Vĩ đó đột nhiên quay trở lại tốt với mày thì
sao? Mày cứ ngập ngừng, cứ ôm hy vọng, không phải tao cũng ôm hy vọng theo mày
đó sao? Giờ thì đã có thể thở phào rồi, như kiểu tao cũng vừa được giải thoát
vậy!”, Chi Hoa trả lời thật. Cô là người ngoài cuộc nên hiểu rõ vấn đề, Phùng
Hy là người trong cuộc nên đầu óc mụ mẫm. Tuy nhiên, ngoài người trong cuộc ra,
ai có thể thấu hiểu được thực sự cảnh ngộ đó!
“Mày hiện thực thật đấy, bọn mình chơi với nhau hai
mươi năm rồi, mày không thể nói thẳng nói thật hay sao?”.
“Không trải qua chuyện này, ai có thể nói rõ được
chứ?”.
Phùng Hy im lặng một hồi mới nói: “Đằng nào thì cũng
chia tay rồi, căn nhà thuộc về anh ta…. Thôi! Đừng nhắc đến chuyệt thiệt thòi
hay không thiệt thòi, tao cũng chẳng muốn tranh giành nhiều với anh ta. Mày mau
tìm nhà giúp tao, càng nhanh càng tốt, hiện giờ tao đang ở nhà nghỉ”.
“Ở nhà nghỉ làm gì! Sang đây, cứ ở nhà tao trước, tìm
được nhà sẽ chuyển ngay!”.
Cuối cùng Phùng Hy cũng phải bật cười, từ hôm qua đến
giờ, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng. Không nói câu thứ hai, cô
liền thu dọn hành lý. Nửa tiếng sau, Chi Hoa lái xe đến đón cô về nhà.
Gió đêm thổi tới, Chi Hoa liếc vết thâm tím trên cổ
Phùng Hy, nói: “Mày có kế hoạch gì không?”.
“Tìm một cái tổ dễ chịu chút, sắp xếp công việc của
công ty, giảm béo, làm lại cuộc đời!”. Phùng Hy nhắm mắt lại, lưng tựa vào cửa
sổ, tay nắm nắm đấm, uể oải trả lời.
Chi Hoa cười lớn: “Đúng vậy, không uổng công tao
thương mày bao nhiêu năm, cuối cùng thì đầu óc cũng đã được đả thông”.
Phùng Hy cũng cười, tiếng cười của hai cô gái vang mãi
trong xe ô tô.
Vừa bước vào nhà Chi Hoa, hai cậu con trai sinh đôi
của cô giống như hai chú gấu nhỏ sà tới. Phùng Hy nh