
Lúc cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, Phùng Hy cảm thấy một
cảm giác lạnh giá ập tới, cô lật mu bàn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống,
xách hành lý sang phòng khách ngủ.
Đã đi đến hồi kết rồi, không còn cách nào nữa.
Nằm trên giường, Phùng Hy lấy gối trùm lên đầu, cô cố
gắng nén chặt nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng, nước mắt vẫn rơi lã chã. Cô
thầm nghĩ, thực ra cô cũng không yêu Điền Đại Vĩ nữa, nhưng cô lại sợ ly hôn,
chính vì thế cô luôn né tránh chuyện này. Hai năm về trước Điền Đại Vĩ đã đề
nghị chia tay, nhưng cô luôn níu kéo. Thời gian đầu nói hay là tạm thời ly thân
một thời gian xem sao, và thế là cô xin được điều lên tổng công ty để đi công
tác khắp nơi trong cả nước. Nhưng nửa năm về nhà một lần, lần nào Điền Đại Vĩ
cũng nhắc lại chuyện này, cô viện đủ mọi lý do để được kéo dài thêm nửa năm.
Tại sao hôm nay cô không kiếm cớ để kéo dài thêm nữa?
Vẻ mặt thờ ơ, những câu nói lạnh lùng nghiệt ngã của
Điền Đại Vĩ, anh ta không hề chạnh lòng trước những giọt nước mắt và nỗi buồn
của cô. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đơn xin ly hôn, Phùng Hy cảm thấy không còn
đủ sức nữa.
Hai năm, mỗi lần lại thấy lòng mình lạnh giá hơn, mỗi
lần lại thấy thất vọng hơn, từ lúc khóc lóc khẩn cầu, giờ cô đã trở nên bình
tĩnh hơn.
Bình tĩnh thật ư? Tại sao lại vẫn rơi lệ?
Có người nói, cảm giác này giống như tay trái sờ tay
phải, chặt đi bàn tay này, vẫn cảm thấy đau đớn.
Hôm sau, hai người liền đến Cục dân chính. Sau khi Luật
hôn nhân mới được ban hành, hai bên không cần phải có giấy giới thiệu do đơn vị
cấp, thủ tục tiện lợi nhanh gọn. Chỉ dùng mười phút, hai người đã đổi sang được
tờ giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.
Đứng ngoài Cục dân chính, Phùng Hy và Điền Đại Vĩ đều
hít một hơi thật sâu. Từ giờ phút này trở đi, hai người không còn là vợ chồng.
Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Phùng Hy có phần thẫn
thờ, đột nhiên cô hỏi Điền Đại Vĩ: “Năm năm về trước, khi được cầm tờ giấy đăng
ký kết hôn anh có cảm giác gì?”.
“Không có cảm giác gì cả”.
Trái tim Phùng Hy lại một lần nữa như bị ai đâm một
nhát thật mạnh. Đúng vậy, không có cảm giác gì cả. Điền Đại Vĩ không hề tỏ ra
vui sướng tột độ bế bổng cô lên rồi nói: “Em đã là vợ của anh rồi đấy”.
Cô cũng không tay chống nạnh cười, “Từ nay trở đi, em
có thể làm bà la sát rồi”.
Mất một tiếng đồng hồ để làm thủ tục nhận giấy đăng ký
kết hôn, không có cảm giác hạnh phúc đến tột độ, nhưng cũng có cảm giác ván đã
đóng thuyền. Giờ đây cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô lại muốn khóc,
“Thế còn bây giờ? Nhận giấy chứng nhận ly hôn anh có cảm giác gì”.
Điền Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhẹ nhàng, cuối cùng đã
được giải thoát rồi”.
Phùng Hy nghĩ, cô còn biết nói gì nữa? Còn gì nữa để
nói? Lúc kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy nhẹ nhàng như
được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, cuộc hôn nhân này
thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.
Nhưng cô vẫn kéo dài hai năm, mong chờ một ngày nào đó
Điền Đại Vĩ sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ dịu dàng gần gũi, để cô cảm nhận được niềm
hạnh phúc được chở che, nuông chiều.
Phùng Hy không ngừng nói với mình rằng cô cần một thời
gian để chữa trị vết thương trong tâm hồn, hiện giờ cô khóc không phải vì cô
vẫn yêu anh ta, không muốn xa rời anh ta. Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị ra về.
“Hôm nay… tôi đi xem phim, ăn cơm cùng với cô có được
không?”. Điền Đại Vĩ gọi cô lại, hai tay đút túi quần, nói với vẻ thờ ơ.
Phùng Hy dừng chân lại, ngần ngừ một lát rồi gật đầu
đồng ý. Dù gì thì cũng yêu nhau hai năm, sống với nhau năm năm, đây cũng là lần
cuối cùng mà.
Bộ phim được trình chiếu là Xích Bích, Phùng Hy lại
thấy rất hay, sự hài hước trong phim khiến cô muốn bật cười. Bất giác quay đầu
lại, thấy Điền Đại Vĩ đang nhìn cô.
Phùng Hy cười nói: “Nhìn kìa, Ngô Vũ Thâm lại thả bồ
câu rồi kìa”.
Xem phim là sở thích của Phùng Hy chứ không phải của
Điền Đại Vĩ. Hôm chính thức ly hôn, anh chủ động đề nghị đi xem phim cùng cô,
có thể cũng là lần cuối cùng chiều theo sở thích của cô. Lần đi xem phim gần
đây nhất của hai người đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, Phùng Hy không
còn nhớ là từ bao giờ nữa.
“Ha ha, đúng vậy, bồ câu bay sang doanh trại Tào Tháo
là để đi xem thi đấu bóng đá, lại còn là bồ câu hòa bình nữa”. Điền Đại Vĩ cũng
bật cười.
Hai người không còn sống hạnh phúc bên nhau dù nói
những chủ đề hài hước đến đâu cũng không cải thiện được quan hệ giữa hai người.
Xem phim xong Phùng Hy cũng không muốn ăn cơm, Điền Đại Vĩ chỉ nhà hàng Hải
Vương Các ở phía đối diện nói: “Đi thôi, bữa cơm chia tay, ăn cho ngon nhé”.
Phùng Hy nghĩ, đúng vậy, bữa cơm chia tay, phải ăn cho
ngon một chút. Cô nảy ra một suy nghĩ hơi ác độc, ít nhất phải ăn hết một tháng
lương của Điền Đại Vĩ ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố này.
Hai người lên lầu trên, gọi món. Vừa mới ngồi xuống
thì thấy một đoàn người đi vào, đi đầu chính là mấy vị giám đốc bộ phận trong
công ty Phùng Hy.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần nhìn thấy Phùng Hy đi
cùng Điền Đại Vĩ liền bước nhanh