Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328041

Bình chọn: 7.00/10/804 lượt.

g ta đem tin tức này nói cho Đoàn Chính Trung, để cho hắn đi đối phó Thích gia?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Cầu Vĩ lại lắc đầu nói:“Không thể. Bọn họ nếu thực sự nhân chuyện này mà đấu lớn, chúng ta đây cũng bị liên lụy, hai bên này đều không dễ chọc, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nhóm lửa trên thân. Ta muốn tìm Thích Sóc Ly, sau đó đàm phán cùng hắn, chúng ta cam đoan vĩnh viễn không nói ra việc này, hắn cam đoan không giết người diệt khẩu.”

“Nhưng mà...... vậy có thể được không?” Cầu Mộ Quân lo lắng nói.

Cầu Vĩ nói:“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, tin tưởng Thích Sóc Ly cũng biết đây là phương pháp duy nhất không chịu chút tổn thất, nếu sự tình náo loạn lớn, cuối cùng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Phải biết rằng, Thích gia hiện tại không bằng trước kia lấy thúng úp voi* , bọn họ cũng sợ gặp chuyện không may, như vậy Đoàn Chính Trung nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay .”

* Lấy thúng úp voi: Một việc sai trái lớn tày đình mà toan che đậy bằng lý lẽ thiếu sót, không đủ, khiến dấu đầu hở đuôi.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Có lẽ đêm nay Thích Sóc Ly sẽ đến, chúng ta có nên đem tin tức đưa ra ngoài trước hay không, khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ?”

Cầu Vĩ gật đầu nói:“Con đi hậu viện đem một con bồ câu đưa tin đến, bây giờ cha liền đưa tin cho một vị bạn tốt nhiều năm.”

“Vâng.” Cầu Mộ Quân nói xong, lập tức đi ra cửa

Khi trở về, Cầu Vĩ đã viết xong, đem tờ giấy cột vào trên chân bồ câu đưa tin, thả ra ngoài. Buổi tối, Cầu Vĩ để Cầu Mộ Quân vụng trộm thay đổi phòng. Tắt đèn, Cầu Mộ Quân không dám ngủ, chỉ khẩn trương ngồi ở góc sáng sủa. Thời gian từng chút trôi qua, đêm dần dần thâm trầm.

Tiếng kêu khúc khúc, lá cây bị gió thổi phát ra thanh âm, tiếng bước chân hạ nhân...... Tất cả, tất cả, nàng đều giương lỗ tai lên nghe.

Cho đến một khắc, lòng của nàng đột nhiên căng thẳng, một trận gió đêm thổi qua, nàng rõ ràng nghe được bên ngoài hai thanh âm đặc thù, là thanh âm đao kiếm cắt vào da thịt.

Nàng kinh hãi từ ghế trên đứng lên, cửa lập tức bị phá, trong bóng đêm nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen cùng một thanh đao sắc bén bóng lưỡng.

“Ta đã truyền tin tức ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói. Người mặc đồ đen dừng bước.

Cầu Mộ Quân nói:“Nếu hôm nay...... Cầu phủ xảy ra chuyện, vậy...... Người kia sẽ đem tin tức nói cho Đoàn Chính Trung!”

Người mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, nói:“Là con chim bồ câu đưa tin sao? Nó đã sớm mất mạng.” Nói xong, đao của hắn liền chém về phía nàng

Khi thanh đao kia chỉ cách Cầu Mộ Quân một chút, Người mặc đồ đen đột nhiên xoay người. Bởi vì sau lưng hắn, lại tới một Người mặc đồ đen khác, trường kiếm trong tay đâm về phía hắn. Thoáng chốc, trước mặt Cầu Mộ Quân là một trận đao quang kiếm ảnh, phân không rõ lẫn nhau. Nàng biết, dùng đao là Thích Sóc Ly, nhưng người kia......

Kỳ thật nàng cũng biết, là Đoàn Chính Trung.

Hai người mặc đồ đen bay ra khỏi phòng, đánh ở trong viện, Cầu Mộ Quân vội vàng chạy ra ngoài.

Đoàn Chính Trung......

Hắn dường như vẫn luôn dùng ngân châm, lúc này vì sao không cần ngân châm?

Nghĩ lại, ngay cả nàng đều biết hắn dùng ngân châm, khẳng định Thích Sóc Ly cũng biết, nếu để Thích Sóc Ly biết người cứu nàng là Đoàn Chính Trung, vậy quan hệ của nàng cùng Đoàn Chính Trung sẽ bại lộ .

Đúng lúc này, Thích Sóc Ly đột nhiên thổi ra một tiếng huýt kỳ quái, một con chó to từ chuồng chó ở hậu viện lập tức lao vào. Tiếng huýt tiếp tục thổi vang, con chó to kia giống như bị điên há to mồm đỏ lòm vọt tới phía Cầu Mộ Quân.

Người mặc đồ đen lập tức phi thân đến, một kiếm chém vào cổ con chó, máu bắn tung tóe, con chó to từ không trung rơi xuống, Người mặc đồ đen đẩy Cầu Mộ Quân ra, xoay người, đao của Thích Sóc Ly đúng lúc chém lên người hắn.

“A” Cầu Mộ Quân hét lên một tiếng, nâng thân thể Người mặc đồ đen lui về phía sau.

Thích Sóc Ly một tay rút đao đang đâm vào thân thể Người mặc đồ đen, tiếp theo lại chém về phía Cầu Mộ Quân, lại bị người mặc đồ đen lấy tay nắm chặt lưỡi dao.

“Không!” Cầu Mộ Quân khóc hô, nàng nghe được tiếng người mặc đồ đen thở dốc, trong lòng cũng như bị trúng một đao, co rút đau đớn. Nàng không thể để cho Đoàn Chính Trung chết, không thể để cho hắn vì nàng mà chết! Nàng buông thân thể hắn ra, chạy đi. Thích Sóc Ly một cước đá văng Người mặc đồ đen ra, đuổi theo. nàng

Lúc này lại có một người mặc đồ đen từ trên nóc nhà phi thân xuống, đáp xuống phía trước người mặc đồ đen bên cạnh, ôm hắn liền nhảy lên nóc nhà rời đi.

Thích Sóc Ly sửng sốt một chút, lại tiến về phía Cầu Mộ Quân, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Cầu Mộ Quân không thấy gì nhưng mơ hồ nghe được có cái gì đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly.

Ánh sang bạc xẹt qua trước mắt, đâm vào cây cột sau người Thích Sóc Ly. Hình như là ngân châm.

Thích Sóc Ly xoay người, lại là một người mặc đồ đen che mặt đứng ở xa xa sau bụi hoa, cánh tay chậm rãi từ không trung buông xuống.

“Là ngươi?” Thích Sóc Ly nói một tiếng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy thân ảnh hắn rất nhanh đánh úp về phía nàng, ngay sau đó, n


Teya Salat