pacman, rainbows, and roller s
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327915

Bình chọn: 8.5.00/10/791 lượt.

nhiêu, lại cho mình như trưởng bối vậy.”

Từ Thích phủ trở về, trong lòng vẫn bất an không yên.

Hung thủ, Hắc y nhân, Thích tĩnh, chân tướng...... Còn có lo lắng không rõ trong lòng, nàng cảm thấy mình mệt mỏi quá, muốn được nằm ở trong lòng Đoàn Chính Trung không cần lo lắng, không cần nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì.

Cố tình vào lúc này, vừa ngẩng đầu, nàng lại đi tới bí thất quán trà.

Nhưng mà hắn đã nói, trong khoảng thời gian này hắn không thể gặp nàng.

Không thể gặp sẽ không gặp, hắn là người lý trí, nếu thực sự có việc gấp, hẳn là sẽ không vì nàng mà chịu ảnh thưởng. Nghĩ vậy, nàng liền vào nhã gian quán trà.

Cũng không đi thử chốt mở, cũng không làm gì, chỉ gọi một ấm trà. Đột nhiên nhớ ra, nàng không mang đủ tiền.

Xem ra hôm nay nàng lại lấy trang sức thay tiền vậy, để một hai món trang sức cũng không sao. Vô tâm uống trà, nàng gục đầu vào trên bàn.

Trong đầu, tất cả đều là Hắc y nhân tối hôm đó, ngực đầy máu, còn dùng hết khí lực nắm lưỡi dao của Thích Sóc Ly.

Người kia sao rồi? Hắn ở nơi nào?

Một bàn tay đặt lên vai nàng, Cầu Mộ Quân quay đầu, là Đoàn Chính Trung.

Hắn lại đến đây.

Ngoài ý muốn, nàng lại ôm lấy thắt lưng hắn. Không nói lời nào, mắt liền ẩm ướt.

Đoàn Chính Trung hỏi:“Làm sao vậy, sao lại khổ sở như vậy.”

“Không biết, ta chỉ là...... Ta cũng không biết ta làm sao.”

Đoàn Chính Trung đứng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân ôm hắn hồi lâu, ngẩng đầu nói:“Vì sao ta cảm thấy chàng không giống chàng?”

Đoàn Chính Trung kinh ngạc nói:“Sao lại cảm thấy ta không giống ta? Ta trắng? Đen? Béo? Gầy?”

“Không phải...... Cũng không phải không giống chàng, chỉ là......” Cầu Mộ Quân nhu nhược nói:“Cảm thấy mọi chuyện trước mắt không giống thật, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật.”

“Nói bậy bạ gì đó, ta đứng ở trước mặt nàng, làm sao lại không thật.” Đoàn Chính Trung cũng ôm lấy nàng nói.

Cầu Mộ Quân ở trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, hôn ta, được không? Hoặc là...... bây giờ chàng muốn ta?” Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, hôn ta, được không? Hoặc là...... bây giờ chàng muốn ta?”

“Khụ......” Đoàn Chính Trung cuống quít đẩy nàng ra, lùi lại mấy bước, nói chuyện có chút không lưu loát:“Ta...... Hôm nay không còn sớm, chỉ sợ nàng phải đi về rồi.”

Cầu Mộ Quân từ trên ghế đứng lên, tiến lên ôm lấy hắn khóc nức nở nói:“Nhưng ta rất khổ sở, không cảm nhận được chàng, ta muốn chàng ôm ta, muốn chàng ‘yêu’ ta, trong lòng ta trống rỗng, quá đau khổ, quá đau khổ, Chính Trung...... Phu quân......”

“Mộ Quân, nàng......” Đoàn Chính Trung đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, không tự giác lui ra sau hai bước.

Cầu Mộ Quân rơi lệ nhìn hắn nói:“Ta van cầu chàng, ta cảm thấy ta sắp không chống đỡ nổi nữa, ta......” Nàng nói xong, liền tiến tới hôn hắn.

“Không được......” Đoàn Chính Trung đẩy nàng ra, chật vật nói:“Ta...... Ta còn có việc, đi trước, nàng cũng nhanh về đi.” Nói xong bỏ chạy ra cửa, cũng không quay đầu lại.

Vì sao? Hắn lại gấp như vậy, là bị nàng dọa sao?

Hắn cảm thấy nàng quá lớn mật, rất...... không biết xấu hổ?

Cầu Mộ Quân khóc, lại vô lực ngồi xuống.

Buổi tối, nàng đi ngủ từ rất sớm, ngủ không bao lâu thì bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Vẫn là người kia, đêm tối, quần áo đen, thanh đao sắc bén, còn có rất nhiều máu.

Trên đầu là mồ hôi, trong mắt là nước mắt.

Nàng không biết vì sao mình lại trở thành như thế này, tại sao lại khó hiểu như vậy.

Ngoài cửa sổ có tiếng động nhỏ, nàng rất quen thuộc.

Đứng dậy, đốt đèn, mở cửa sổ ra đưa bồ câu đưa tin từ bên ngoài vào.

Không cần phải nói, lại là Thích Ngọc Lâm.

Nàng mở giấy ra, nhìn một cái, rồi gấp lại.

Đang muốn đóng cửa sổ, lại có một con bồ câu đưa tin khác bay đến.

Trong lòng chấn động, nàng vội rút tờ giấy trên chân bồ câu, là giấy trắng.

Đoàn Chính Trung?

Hắn muốn gặp nàng chẳng lẽ muốn nói gì sao? Vẫn là...... Hắn cảm thấy ngại vì hôm nay đã từ chối nàng như vậy nên hẹn nàng đến mật thất gặp lại? Gấp tờ giấy, lại ngủ, trong lòng thoáng bình phục, nhưng rất lâu mới ngủ được. Ngày hôm sau đi vào nhã gian chữ Thiên thứ hai, đợi một lát hắn không đến nàng liền thử đi xoay chốt mở. Lúc này lại mở được.

Trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng theo cửa dưới thư án đi vào. Chậm rãi đi về mật thất, nhưng trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Mở cửa ra, không thấy Đoàn Chính Trung ở bên cạnh bàn. Ở bên trong sao?

Cầu Mộ Quân đi vào căn phòng trong hai người từng triền miên, nhưng lại thấy được một màn kinh hãi.

Trên giường khắc hoa bọn họ từng ngủ, lúc này đang có hai người nằm trên đó, một người hình như đang cúi người hôn cổ một người khác, tóc dài đen óng rũ xuống, che khuôn mặt hai người, chăn từ trên người hắn trượt xuống, lộ ra vai trái mượt mà trắng nõn. Người nọ hình như nghe thấy tiếng bước chân mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, rõ ràng là khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Vấn Bạch, người phía dưới...... là Đoàn Chính Trung!

Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt, chết lặng nhìn cảnh này.

Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, đắc ý cười, nói:“Thế nào, Cầu tiểu thư, ta không lừa ngươi chứ?”

Một lúc lâu, Cầu M