
rất lâu, nói:“Ta nhớ ra rồi, ta nghĩ ra vì sao ta cảm thấy ta từng gặp ngươi, ngươi rất giống nàng.”
Linh Lan run lên một chút, lập tức nói thêm: “Phu nhân chê cười, nô tỳ lớn lên giống mẹ nô tỳ!”
Cầu Mộ Quân lắc đầu nói:“Không phải bộ dáng giống, mà là cảm giác khi ta gặp ngươi giống, cảm giác thực tri kỷ, thực ấm áp, giống như thấy Tiểu Nhụy đã theo ta năm năm.”
Nàng lại nhìn về phía hành lang dài, mặt đầy nước mắt nói:“Ta không biết vì sao, vì sao nàng phải chết, vì sao ta rời khỏi Đoàn phủ nàng sẽ tự sát, bây giờ ta đã trở về, nàng cũng có thể trở về sao?”
Linh Lan cũng nhìn hành lang dài, thần sắc chậm rãi phiền muộn, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người rất thích Tiểu Nhụy kia sao?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Quên đi, tất cả đã qua, chúng ta đi thôi.” Nói xong, liền xoay người rời đi, đi đến chuồng ngựa.
Tới buổi chiều, Đoàn Chính Trung trở về, nàng nhìn hắn, cảm thấy là hắn thật. Ăn cơm xong, hắn lại vào thư phòng, nàng nhất thời quật khởi, muốn làm bát đường cho hắn.
Làm đường không có gì khó, trước kia ở Đoàn phủ nàng cũng từng làm, hơn nữa lúc đó nếu làm không cẩn thận người khác liền đoán ra nàng thích hắn.
Cùng Linh Lan đi vào phòng bếp, mở bếp lò, bắt đầu hầm đường. Coi lửa bếp lò, ngửi mùi hương chậm rãi bay ra, nàng mỉm cười nhìn bếp lò còn hầm đường, trong lòng vui mừng như cô gái bình thường muốn đi tìm tình lang.
Non nửa canh giờ sau, Linh Lan nói:“Phu nhân, hẳn là được rồi, để nô tỳ đi xem.”
“Không, ta tự mình xem.” Nàng muốn tự tay làm từ đầu đến cuối.
Đứng lên, đi đến bên bếp, khí nóng bay lên, làm cho nàng nhìn không rõ.
Lấy tấm vải lót tay, lại vẫn không cẩn thận làm ngón tay chạm vào nắp, nóng nàng cuống quít buông nắp trong tay.
“Phu nhân, làm sao vậy?” Linh Lan vội đi qua xem tay nàng, lập tức đưa tay nàng ngâm vào nước lạnh. Một lát sau, Cầu Mộ Quân cau mày lấy tay ra, chỉ thấy chỗ bị bỏng đã nổi bọc.
“Phu nhân, nhanh về phòng bôi thuốc đi.” Linh Lan vội nói.
“Nhưng còn đường......” Cầu Mộ Quân nhìn đường trong nồi, Linh Lan cẩn thận mở nắp lấy thìa quấy quấy nhìn, nói:“Còn phải nấu thêm lúc nữa, ngài đi bôi thuốc trở về vừa khéo.” Nói xong liền kéo nàng đến phòng nghỉ.
Linh Lan bôi thuốc cho nàng, hai người trở lại phòng bếp, quả nhiên đường vừa mới được. Đổ một chén, bưng đến thư phòng, bảo hạ nhân vào thông báo.
Trong chốc lát, hạ nhân trả lời:“Phu nhân, lão gia thỉnh người vào.”
Nàng bưng đường đi vào, đặt ở trước mặt hắn.
Hắn cũng không nói, đưa tay khép sổ con lại, bưng đường lên.
Múc một thìa, uống vào miệng, lại ngừng động tác, một lát sau phun đường trong miệng vào trong chén.
“Làm sao vậy?” Khó uống như vậy sao? Hắn vẫn trầm mặc như cũ, lấy một cây ngân châm, đâm vào trong chén. Không bao lâu, hắn chậm rãi rút ngân châm ra, ngân châm chuyển thành màu đen.
“A? Này......” Nàng giật mình không nói ra lời.
Đoàn Chính Trung nói: “Nàng đi ra ngoài trước đi.” Cầu Mộ Quân đứng ngẩn người mất một lúc mới đi ra ngoài. Vì sao, vì sao có độc? Là ai hạ độc, là ai muốn hại hắn?
Một lát sau, nàng còn ở bên ngoài không yên, hắn đi ra, sau nói với hạ nhân một bên:“Bảo quản gia gọi mọi người trong phủ tới.”
Mệnh lệnh vừa ra, không qua bao lâu, quản gia liền dẫn theo hơn trăm người đến. Đoàn Chính Trung nói với quản gia:“Đi lấy chén đường bên trong kia đến.”
“Dạ.” Quản gia lập tức liền bưng bát đường ra, sau đó Đoàn Chính Trung nói: “Ai gặp qua bát đường này?” Phía dưới lặng im, sau đó Linh Lan đứng dậy. Tiếp theo, lại có vài người ở phòng bếp đứng dậy. Tiếp đó là những người trên đường gặp Cầu Mộ Quân bưng bát đường này cũng đứng dậy.
Đoàn Chính Trung hỏi: “Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết.” Đoàn Chính Trung hỏi:“ Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết .”
Phía dưới không có một tiếng động.
Hắn lại hỏi:“Vậy nói cách khác, là muốn ta chết?” Tất cả người phía dưới quỳ xuống.
Hắn nhìn người phía dưới nói:“Phu nhân, ngươi nói quá trình hầm đường đi.”
Cầu Mộ Quân nói:“Đường từ đầu tới cuối đều là tự tay ta làm, ta thật sự...... không ai chạm qua đường này!”
Hắn thản nhiên hỏi lại:“Vậy sao?”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, còn nói thêm:“Nhưng sau đó, khi đường sắp được, tay ta bị bỏng, về phòng bôi thuốc.”
Đoàn Chính Trung nói: “Bên trong chén đường phu nhân bưng tới có độc, bây giờ, ai có thể chứng minh mình hoàn toàn không chạm qua bát đường này?”
Đợi một lát, có một hạ nhân đi ra nói:“Lão gia, tiểu nhân đang quét tước ở đình viện thấy phu nhân bưng đường qua.”
Tiếp theo, lại có nha hoàn đi ra nói:“Lão gia, lúc nô tỳ vào phòng bếp phu nhân bắt đầu đổ đường vào trong.” Cứ như vậy loại được năm người, còn lại nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Cầu Mộ Quân nhìn Linh Lan, nói: “Lão gia, Linh Lan vẫn luôn ở cùng ta, nàng không có cơ hội.”
“Nàng ta có chạm qua sao?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Chạm qua, nhưng......”
“Những người còn lại, các ngươi có thể nói ra ai hạ độc sao?” Còn lại tám nha hoàn người hầu đều co rụt lại, run rẩy, cúi đầu thật sâu.
“Nếu như vậy, nói cách khác, mỗi người đều có khả năng.” Hắn nói.
Tám người lập tức quỳ x