Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 10.00/10/420 lượt.

g giả vờ trấn định trước mặt hắn. Nhưng khuôn mặt khi hồng khi trắng, cùng đôi tay không ngừng run rẩy, cả người run run, lại tiết lộ cảm xúc chân chính trong đáy lòng nàng.

Mà Đoàn Chính Trung giống như rất thưởng thức cảm xúc này.

Quần áo hắn từng kiện từng kiện bị cởi, cởi xong, cuối cùng chỉ còn nội sam.

Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.

Cầu Mộ Quân nhắm mắt, cố lấy dũng khí đứng lên, chạm vào vạt áo nội sam của hắn, cố gắng không chạm vào thân thể hắn, cởi từ trên vai xuống.

Muốn cầm quần áo từ phía sau, nàng phải đứng sát vào hắn, ngửi thấy được mùi hương nào đó trên người hắn, đó là mùi hoa...... đầu óc hỗn độn dù cố gắng cũng không nhớ nổi mùi hoa quen thuộc này là mùi hoa gì.

Tuy là thái giám thân thể hắn cũng rất cường tráng.

Cầu Mộ Quân ngừng lại, Đoàn Chính Trung lại vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng thay hắn cởi quần áo, nói cách khác...... Nàng phải cởi cả quần hắn? Cầu Mộ Quân ngừng lại, Đoàn Chính Trung lại vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng thay hắn cởi quần áo, nói cách khác...... Nàng phải cởi cả quần hắn?

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhìn nàng. Nàng cúi đầu, ngồi xổm xuống.

Tay run run tiến đến lưng quần hắn, nhưng cố gắng thế nào tay cũng không động đậy nổi.

Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng nàng sợ hãi, bỗng nhiên cười ha hả, đẩy nàng ngã xuống đất. Sau đó đi thẳng đến bên giường ngồi xuống. Mang theo ý cười nhìn Cầu Mộ Quân.

Nhìn ánh mắt hắn, nàng muốn lui ra phía sau, lại tự nói với lòng mình không có gì phải sợ, không phải sợ.

“Thất thần làm cái gì, cởi quần áo!” Đoàn Chính Trung lại đột nhiên quát.

Cầu Mộ Quân run lên, vẫn lui về đằng sau.

“Sao nào? Còn muốn ta tìm người đến giúp ngươi sao?”

“Không...... Không cần.” Cầu Mộ Quân vội nói.

“Đứng lên, đến bên này!” Đoàn Chính Trung nói.

Cầu Mộ Quân chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi y phục.

Cúi đầu, lại vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn sáng quắc. Sớm đã chuẩn bị tốt, sớm nghe nói thái giám đối với nữ nhân rất đáng sợ, nhưng nàng vẫn sợ đến phát run, so với việc đối mặt với một nam nhân chân chính còn sợ hơn.

Mới cởi giá y đỏ thẫm, Đoàn Chính Trung đưa một chân lại, cười dùng bàn chân ma sát nơi mềm mại trước ngực nàng.

“A --”

Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi một tiếng, lui về phía sau một bước.

Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột biến, đá nàng một cước, sau đó từ trên giường đi xuống hung hăng nắm một bên ngực mềm mại của nàng nói:“Gả cho ta không phải là để cho ta chơi đùa sao? Ta cho ngươi trốn! Cho ngươi trốn!” Nói xong, tay kia xé quần áo của nàng .

“A......” Cầu Mộ Quân nhịn không được khóc lớn, tránh tay hắn, né tránh hắn dâm loạn.

Đoàn Chính Trung ngừng lại, một bàn tay nâng mặt của nàng lên không đành lòng nói:“A, khóc, tiểu nương tử của ta khóc.” Sau đó hắn lại đứng lên, nhìn nàng nói:“Được rồi, lên giường ngủ đi.”

Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, mang theo nước mắt sợ hãi nhìn hắn.

Hắn lại trừng mắt nói:“Sao nào? Không nghe lời sao? Lên giường đi!”

Cầu Mộ Quân vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó đi lên giường, lui vào trong góc.

Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới, thổi tắt nến.

Theo ánh sáng mỏng manh, Cầu Mộ Quân nhìn hắn ngồi trên giường, sau đó nằm xuống, ngủ ở phía ngoài.

Đợi them một lát, thấy hắn không có động tĩnh, Cầu Mộ Quân mới chậm rãi nằm xuống, cách hắn một khoảng thật xa.

Nhưng nàng không tài nào ngủ được.

Đồn đãi bên ngoài tuyệt đối không phải giả.

Nàng gả cho đại thái giám tổng quản này, quả thật là kẻ đáng sợ.

Tương lai của nàng thực mù mịt.

Một đêm thức trắng, cho nên khi Đoàn Chính Trung tỉnh lại, nàng cũng lập tức đứng dậy. Sau đó khiếp đảm thay hắn mặc quần áo.

Mặc quần áo, chuẩn bị chải đầu cho hắn, Đoàn Chính Trung không kiên nhẫn đẩy nàng ra, kêu nha hoàn sớm chờ ở ngoài cửa vào.

Nha hoàn thay hắn lau mặt, sau đó lấy một hộp hương phấn trên bàn, nhẹ nhàng xoa vào gáy hắn, lại đeo cho hắn một cái túi thơm.

Lúc này Cầu Mộ Quân nhớ ra, ở gần là có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, thì ra hắn dùng hương liệu.

Lúc này Cầu Mộ Quân nhớ ra, đứng gần là có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, hóa ra là hắn dùng hương liệu .

Đoàn Chính Trung tiến cung, Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân một đêm không ngủ, nhưng vẫn thức dậy, Đoàn Chính Trung không có cha mẹ trưởng bối, không cần thỉnh an không cần kính trà, nàng thật thanh nhàn.

Không nghĩ tới nàng vừa rửa mặt xong, còn có nha hoàn đến bẩm báo thiếu gia đến thỉnh an.

Cầu Mộ Quân sửng sốt, thiếu gia? Thái giám cũng có con sao? Trong lòng nghi hoặc, ngoài miệng nói để cho hắn tiến vào.

Nếu nói vừa rồi vẫn là hơi chút giật mình, vậy hiện tại nhìn đến vị thiếu gia này nàng liền hoảng hốt, đi theo sau nha hoàn vào là một vị công tử anh tuấn xấp xỉ tuổi nàng

Vị công tử kia vào cửa đã bái kiến nàng:“Nhi tử thỉnh an mẫu thân đại nhân.”

Một tiếng ‘mẫu thân’ này khiến Cầu Mộ Quân thiếu chút nữa không đứng vững.

“À...... Đứng lên đi.”

Công tử đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, Cầu Mộ Quân â


80s toys - Atari. I still have