Old school Easter eggs.
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326134

Bình chọn: 9.5.00/10/613 lượt.

n phòng Đoàn Chính Trung.

Khi nàng bưng nho đi đến trước phòng Đoàn Chính Trung, hắn đang nghịch cái gì đó, nghe thấy nàng đến, không hoảng không vội giấu thứ đó đi, động tác lưu loát, không thấy có chút kích động nào, lại không để cho nàng kịp nhìn tẹo nào.

Nàng đem nho phóng tới đặt lên bàn hắn, cười khanh khách nói:“Lão gia, trời nóng lên, ăn chút nho ướp lạnh lại nghỉ ngơi.”

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nói:“Lại có chuyện gì?”

Cầu Mộ Quân ngẩn người, ngượng ngùng nói:“Không có chuyện gì.”

Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một cái, không hỏi, cũng chưa ăn nho nàng đưa.

Cầu Mộ Quân đi đến bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn lắc lắc nói:“Ai nha, ta thực không có việc gì, người ta làm tốn nửa ngày, ngươi cũng không thèm liếc mắt một cái.”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng lôi kéo tay áo hắn, lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói:“Hôm nay ngươi không đi ra ngoài.” Cầu Mộ Quân buông tay áo hắn ra, hai tay không tự giác túm chặt, cúi đầu. Đoàn Chính Trung nói: “Thích Tĩnh lại bắt đầu lùng bắt Cố Dật Lâu, hôm kia thất thủ.”

“Vì sao ngươi lại nói mấy chuyện này?” Nàng hỏi.

“Ta nghĩ ngươi sẽ muốn biết.” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cầu Mộ Quân đột nhiên lại khóc, lớn tiếng nói:“Ta không muốn biết!”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì từ trên người nàng, Cầu Mộ Quân nhìn ánh mắt hắn, lại rơi nước mắt, rất nhanh xoay người đi đến trước cửa.

“Thật sự không muốn biết??” Hắn nói, từ sau lưng giữ nàng lại.

Cầu Mộ Quân xoay người lại, đột nhiên ôm lấy hắn, giống như hôm kia, vừa ôm vừa khóc. Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng xoa lưng nàng, đợi tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ đi, nói:“Nho cũng không lạnh.” Cầu Mộ Quân đi ra khỏi lòng hắn, không vui nói:“Ngươi không ăn cũng được.” Đoàn Chính Trung lấy một miếng, để vào trong miệng.

Nhìn ngón tay hắn, Cầu Mộ Quân vụng trộm sờ sờ tay mình, nghĩ rằng may mắn ngón tay nàng cũng không thô, hơn nữa tay nàng nhỏ hơn so với hắn, bằng không tay còn xấu hơn một nam nhân như hắn, thật đúng là xấu hổ .

Ăn xong nho, Đoàn Chính Trung nói:“Các ngươi đi xuống đi.”

Cửa truyền đến thanh âm nha hoàn:“Dạ, lão gia.”

Trong lòng Cầu Mộ Quân âm thầm mừng.

Nha hoàn ngoài cửa, là mấy người cầm đèn lồng chờ đưa nàng về , Đoàn Chính Trung để các nàng đi, ý chính là để cho nàng ở lại, làm nhiều như vậy, mục đích chân chính rốt cục thành công .

Đoàn Chính Trung mở ra hai tay, Cầu Mộ Quân tiến lên, lập tức thay hắn cởi quần áo.

Nằm trên giường, Cầu Mộ Quân vẫn như cũ nằm cạnh hắn.

Nàng đưa lưng về phía hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Nhớ tới Trác Văn Quân, nhớ tới trong [ Kinh Thi '> “Tử huệ tư ngã, Khiên thường thiệp Trăn”¹ Nàng rốt cục mở miệng nói:“Lão gia, sau này...... Ta chuyển đến nơi này ngủ có được không ?”

Chờ đợi, tim đập thình thịch không ngừng, sau lưng lại vẫn không có thanh âm. Chẳng lẽ hắn đang ngủ? Không thể nào, mới nằm xuống không bao lâu! Hắn không đáp ứng?

Theo tính tình hắn cũng sẽ không ngượng ngùng cự tuyệt, hắn là loại người nào nàng còn không biết sao!

Đang lúc nàng phải lo trái nghĩ, lo lắng có nên quay đầu nhìn hay không, sau lưng truyền đến tiếng nói từ tính của hắn:“Được.” Cầu Mộ Quân cười. Thậm chí nhịn không được muốn vui vẻ cười ra tiếng.

Nhưng vì đại cục, nàng vẫn là nhịn xuống, sau đó lại hỏi:“Lão gia, về sau ta cùng ngươi dùng bữa được không?” Lúc này không phải chờ lâu lắm. Hắn nói:“Được.”

Thừa thắng xông lên, nàng còn nói thêm:“Lão gia......”

Thanh âm dần dần nhỏ đi, như muỗi kêu nói:“Ta về sau...... Gọi ngươi phu quân được không?” Đoàn Chính Trung lặng im một chút, môi hiện lên một chút cười, nói:“Được.” Thái độ thật khác thường.

Cầu Mộ Quân cũng cười , nhưng mà nụ cười biến mất thật nhanh, còn nói thêm:“Phu quân, ta thả mấy người Cận Nhi, người không tức giận sao?”

“Ta chỉ thấy kỳ quái, thái độ của ngươi, vì sao chuyển biến nhanh như vậy.”

Cầu Mộ Quân run một chút, hồi lâu mới nói:“Bởi vì nàng nói, nàng vào Xuân Mãn viện muốn dành tiền chuộc thân, sau đó còn cùng Dương đại ca của nàng sống bên nhau, ta...... bị nàng làm cho cảm động .”

Đoàn Chính Trung không nói gì, nàng tiếp tục nói:“Phu quân, người cảm thấy, trong hiện thực, chờ nàng rất nhiều năm mới có thể ra khỏi thanh lâu, cái nam nhân họ Dương kia, có ghét bỏ nàng không ?”

Đoàn Chính Trung cười có chút lạnh lẽo, nói:“Vì sao ghét bỏ? Tàn hoa bại liễu cùng thái giám, không phải rất xứng đôi sao?”

Thân mình Cầu Mộ Quân lại run lên.Tàn hoa bại liễu......

Cầu Mộ Quân nắm chặt tấm trải giường, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống. Trong lời nói Đoàn Chính Trung, tựa hồ vô ý, lại tựa hồ có thâm ý khác.

Trong lời nói Đoàn Chính Trung, tựa hồ vô ý, lại tựa hồ có thâm ý khác.

Lại cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm, nhớ lại tình hình lúc ban đầu bọn họ ăn cơm cùng nhau, cảm thấy thật sự rất thú vị.

Tóc chải gọn gàng, trên quần áo ngay cả một chút nếp nhắn không có. Hắn ăn cơm chậm rãi, nàng nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng ăn cơm cũng giống hắn lúc này mà thôi .

Có lẽ là nàng nhìn quá lâu, Đoàn Chính Trung thật sự chịu không nổi, lại ngẩng đầu nhìn nàng mộ