Old school Easter eggs.
Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325342

Bình chọn: 7.5.00/10/534 lượt.

i xác nhận mình

không vô lộn phòng, mới nặng nề đi tới, "Lăng Không?"

Trong mắt

lóe ánh sáng giảo hoạt, "nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù ngươi là tiểu hòa thượng đã thoát khỏi hồng trần, nhưng phải gọi ta là Mộ cô nương, nào

có đạo lí gọi thẳng khuê danh con gái."

Tiêu Trúc nhận ra được âm thanh của nàng, thở phào một hơi, để đồ trong tay xuống, liên tục vỗ

ngực, "Ngươi làm sao lại biến đổi thành hình dáng mà tiểu nạp nhận không ra, may mà giọng nói vẫn giống như thường ngày." Rũ mắt nhìn lọn tóc

ướt nhẹp của nàng, sau đó ngước mắt cười một tiếng với nàng, "Mộ cô

nương, không gọi Lăng Không kêu thật thuận miệng, ngươi cũng có thể gọi

tên của ta, đừng học người ta động một chút là Tiêu Trúc đại sư, tiểu

nạp sẽ ngại lắm."

May mà cách hắn một đoạn ngắn, không thì nàng sẽ phun nước lên mặt hắn mất.

Mỗi lần nói chuyện với tiểu hòa thượng kỳ quái này, nàng đều có cảm giác

ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không theo kịp suy tư của hắn.

Đặc biệt là mỗi lần hắn mở miệng, khuôn mặt khả ái cố làm ra vẻ lão thành, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng tức cười.

"Khụ khụ.... thật là nói không lại ngươi, lão hòa thượng của núi Thiếu Thất

làm sao dạy ra được tiểu hòa thượng như ngươi? Không trông coi thật tốt, lại còn để xuống núi, cũng không sợ bị...." Nàng chợt nghĩ đến một thân võ công quỷ dị của hắn, mím môi không nói chuyện nữa, tiểu hòa thượng

này đúng thật là có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn không đi khi dễ

người khác là đã A Di Đà Phật rồi.

"Lăng Không, ngươi muốn nói

cái gì?" Hắn thoải mái dìu nàng đứng lên, ngồi xuống mép bàn, không chút nào hiểu được giữa nam nữ phải có kiêng dè, động tác thân mật, động tác như vậy so với bất cứ kẻ nào làm cũng thật tự nhiên. Chỉ là, hắn chưa có

thói quen với sự thật là nàng tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt

sắc đại mỹ nhân, đôi mắt to tò mò xoay tròn không ngừng, cso bộ dáng

muốn nói mà không dám hỏi.

"VÕ công của ngươi!" Bốc lên một

miếng bánh màn thầu, cũng không vội vã đưa vào miệng, Lăng Không ngắm

nhìn Tiêu Trúc, "tiểu hòa thượng..."

"Tiêu Trúc." Hắn nhỏ giọng phản bác, giống như có dáng vẻ để bụng.

"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa

thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày

ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ

công của ngươi cũng quá dọa người rồi." Trước đây, nàng cho rằng mình là thiên tài, lúc mười mấy tuổi đã hoàn thành được mục tiêu mà người

khác trong hơn 20 năm không hoàn thành được.

Nhưng so sánh với Tiêu Trúc, lại phai nhạt giống như vô hình, thậm chí ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không nói tới.

"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi." Vùi đầu ở trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu bóng loáng, khiếng người khác không nhìn ra được biểu cảm của hắn.

Ánh sáng sáng chói, như chồi non như vừa mới sinh ra, đầu của hắn sáng bóng trước ánh sáng, không chợt mất, cũng không có in mấy cái dấu vết hạ

giới, đầu hắn xác minh là rất hoàn mỹ.

Nàng cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười ngiêng ngả, bàn tay trắng nõn đưa tới, ở gò

má trắng nõn của hắn véo một cái, "Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da

người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói

với người khác là mình 30 tuổi.?"

Nàng cười, hắn cũng ngẩng đầu

lên, bỗng nhiên cười ra khuôn mặt vô cùng vui thích, "Ai da, như vậy

cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."

"Người xuất gia không phải không được nói dối sao, ngươi nhớ kỹ cứu mạng

người là xây tháp 7 tầng, lại phạm phải điều cấm khác, cũng không để ý

chút nào, lão hòa thượng không ở bên cạnh ngươi, tiểu hòa thượng liền

gan to bằng trời, muốn làm gì thì làm?"

Mấy ngày chung đụng, nàng đã sớm thăm dò được tính tình của Tiêu Trúc, vừa ôn hòa, lại thiện lương, là một đứa bé ngoan hiếm có.

Ặc, trừ vẻ thích giả trang đại nhân, bắt bẻ không ra được tật xấu khác.

Ở trong núi lâu ngày, còn chưa học được gian trá, thái độ làm người, cùng với người lão luyện vào giang hồ đã lâu hoàn toàn có một sự khác biệt

rõ rệt.

Cái này cùng võ công cao thấp không có quan hệ.

Tiêu Trúc thuần phác, làm Lăng Không cảm thấy an toàn.

Bất tri bất giác, cũng buông xuống đề phòng, coi hắn là bạn cùng lứa tuổi, nhỏ hơn so với tuổi đời của mình.

Chỉ là cái loại bạn chơi đơn thuần thôi, không có quan hệ cùng giang hồ chính phi thị phi .

Hắn có thể làm bằng hữu, vì vậy nàng không để ý cho hắn thấy chính mình.

Khóe miệng của hắn cười hắc hắc, "ăn cơm nhanh lên, bụng kêu óc óc đã lâu

rồi, đợi lát nữa, còn phải giúp ngươi chữa thương đấy."

Mấy ngày

nay, hắn thủy chung kiên trì hao phí công lực giúp nàng đả thông kinh

mạch, mới chữa hết vết thương, ngay cả vết thương cũ mấy năm nay cũng bị chữa trị rất tốt, trải qua sự việc này, có thể tưởng tượng, võ công của nàng lại muốn lên một bậc thang mới, bời vì tiểu hòa thượng đơn thuần này không sợ phiền toái, còn 'thuận tay' giúp nàng giải khai hai mạch

Nhâm Đốc, làm nàng như thay da đổi thịt, được lợi ích vô cùng.

Gặp phải cao nhân, tiến tới s