
chuyện tình cảm nữ nhi. Chuyện đã đến nước này nàng đã không chạy trốn được thì cũng phải cố gắng tiếp tục cố gắng chứ.
"Ngươi...Ngươi thật không chịu thả ta đi?" Nàng lần nữa xác định.
Đang đưa tay cầm lấy sổ sách, Cảnh Võ, chậm chạp quay đầu lại, nhìn thẳng cặp mắt trong suốt đầy hi vọng kia, từ từ nói .
"Không."
Ánh mắt kia đang nhìn khiến nàng cảm nhận được hắn đang tức giận vì nàng đã bỏ trốn.
Đột nhiên, trong lúc này nàng cảm thấy bản thân phải nói cái gì đó.
"Cảnh Võ." Nàng thấp giọng .
Hắn ngay cả ngẩng đầu cũng không ngẩng lên, cứ cúi đầu chăm chú vào mấy quyển sách, xem có giống với sách của Lưu Nghiễm để lại không, hắn xác định nội dung bên trong không có thay đổi gì.
Tiếng nói nhẹ nhàng lại vang lên: "Cảnh Võ."
Hắn kìm chế để không quay đầu lại.
Đáng chết! Hắn hẳn đang cẩn thận. Hắn không còn một chút tín nhiệm đối với Tiểu Hồng nữa, sợ nước mắt của nàng sẽ làm dao động lí trí hắn. Hắn sợ nếu để lại sổ sách thì một lần nữa nàng có cơ hội trộm, lại trốn thoát mà chạy về Tiền gia.
Ở trong đầu của nàng, còn có Tiền Kim Kim. So ra với hắn, Tiền Kim Kim kia còn quan trọng hơn.
Tâm trạng hắn chua xót, hắn ghét tùy ý làm càn, khiến cho mọi người phí công phí sức. Độc chiếm Tiểu Hồng, trên thực tế hắn đang đố kỵ Tiền Kim Kim.
Về phầnTiểu Hồng, không biết Cảnh Võ đang tức giận nên nhẹ nhàng nói một câu như đổ thêm dầu vào lửa.
"Vì đại tiểu thư, ta không thể không đi".
Cảnh Võ hít sâu một hơi, thân hình cao lớn của hắn khẽ run lên bởi ghen tỵ
"Ta không đánh nữ nhân."
Tiểu Hồng sửng sốt một chút: " Ô, ta biết !" Nàng nhìn hắn đầy tin tưởng, hắn ngay cả đối với tên hành khất nhỏ kia cũng nhẹ nhàng như vậy, làm sao có thể có đánh nữ nhân được chứ?
Tròng mắt đen thay đổi trên khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt hắn giống như ngọn lửa thiêu đốt người khác. Tức giận muốn xả ra. "Ngươi đừng thử sức chịu đựng của ta"
"Ta? Ta nào có..." Tiểu Hồng cảm thấy cực kỳ oan ức, đầu tiên là nàng cuống quít phủ nhận nghĩ một lát sau đó sợ hãi hỏi một câu.
"Ngươi muốn đánh ta?"
"Không phải." Người hắn muốn đánh là Tiền Kim Kim kìa.
Ồ!
Tiểu Hồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng nói trầm ấm lần nữa vang lên: "Ta sẽ dùng cách khác trừng phạt ngươi."
"Cách gì?" Nàng hỏi tới .
Cảnh Võ nheo mắt: "Ngươi muốn biết?"
"Á..." Nàng không cách nào quyết định được, cắn môi nghiêng đầu suy tư, điệu bộ ngơ ngác như con nai con khiến người khác say đắm.
Ngọn lửa dục vọng trào dâng trong lòng Cảnh Võ. Hắn nhìn lướt qua nàng, những điều ngọt ngào ngắn ngủi trước đây không thể nào làm thỏa mãn hắn. Ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn muốn nàng ngọt ngào, muốn nàng ôm chặt hắn, bối rối khóc trước hắn, chống cự hắn, hoảng sợ, khóc lóc trước hắn.
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua căn phòng.
Khốn kiếp!
Cảnh Võ mắng thầm
Thời cơ không đúng.
Mặc dù Trần chưởng quỹ trong thời gian ngắn nhất, phái người báo cho hắn, không để cho Tiểu Hồng bại lộ, nhưng cũng không thể bảo đảm, trên đường đi không có bất kỳ người nào nhận ra nàng. Vì an toàn hắn lập tức mang nàng rời đi, không để ảnh hưởng đến kế hoạch.
Hơn nữa địa điểm cũng không đúng.
Trong thư phòng đầu mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng chỉ có cái bàn, cho dù hắn cố tình làm bậy cũng không có chỗ để làm, "Trừng phạt" nàng như vậy thật hay nhưng nơi này là thư phòng Tiền Kim Kim hay dùng! Nghĩ tới đây, Cảnh Võ đột nhiên cảm thấy không muốn tiếp tục đứng thêm một chút nào nữa, Hắn đem sổ sách nhét vào trong ngực, lấy tay kéo Tiểu Hồng.
"Đi!".
"A a a, " nàng vội vàng ẩn núp .
"Ta không thể đi."
"Nàng không quyền để có lựa chọn."
"Cho dù muốn ta đi, ta cũng phải về bên cạnh Đại tiểu thư."
"Nàng nằm mơ." Hắn nói.
Tiểu Hồng lui lui, rúc vào góc tường, trốn phía sau tủ sách, biết có thối lui cũng không thể nên nhìn vào khuôn mặt nghiêm trang của hắn ,mà nói:
"Chỉ cần ngươi thả ta trở về, ta . . . Ta... Ta..."
Nàng nhìn thẳng Cảnh Võ, giọng nói có phần gay gắt, nhưng vẫn kiên trì muốn nói hết "Ta sẽ làm bất cứ điều gì........... "
Hắn tiến tới gần tủ sách, đôi lông mày thoáng cau lại, trong nháy mắt trở nên dị thường, sắc bén, khiến người khác sợ hãi.
"Vì Tiền Kim Kim, nàng nguyện ý hy sinh đến vậy sao?"
Ngữ khí của hắn không có chút nhẹ nhàng nào nhưng cũng không tỏ ra nguy hiểm.
Tiểu Hồng có cảm giác bất an cho bản thân mình, nhưng khi nghĩ đến chủ đang trong cơn nguy nan nàng quyết định dẹp hết mọi thứ trong lòng, liều mạng bằng bất cứ giá nào: "Ta phải đi bảo vệ đại tiểu thư."
Nàng nhỏ giọng nói. Nàng tránh cái nhìn đầy soi mói của Cảnh Võ.
"Cho nên, nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì?"
Giọng nói nghe thật lạnh lùng, như không hề quan tâm đến nàng.
Tiểu Hồng cắn răng, gật đầu.
"Bất cứ chuyện gì."
"Nếu như ta nói, ta muốn nàng?"
CHƯƠNG 6.2
Đột nhiên, nàng không thở nổi.
"Muốn ta?"
Nàng hoài nghi ngẩng đầu lên, tái diễn hai chữ này trong đầu .
Môi Cảnh Võ khẽ cong lên, khiến cho người ngoài thoạt nhìn càng thấy vẻ lạnh lùng khinh người của hắn "Nàng hiểu." Hắn chỉ ra.
"Thân thể của nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì lời nói kia khiến trong phút chốc