
nhất định sẽ dừng tay.”
Cảnh Võ siết chặt quả đấm, đi về phía trước một bước. "Đừng tới đây!” Tiểu Hồng cảnh cáo, chủy thủ đâm rách da thịt, cái cổ trắng noãn, đã thấy được vết máu tươi đẹp, dọc theo lưỡi đao n-hỏ.
"Nàng sẽ bị thương!” Hắn vừa đau lòng vừa vội vã thấp gầm.
"Vậy thì thả ta đi.” Vết thương đang đau nhói, nhưng lòng của nàng càng đau hơn. "Ta không thể nhìn ngươi tiếp tục làm điều ác, so với chết càng làm cho ta khó chịu.”
"Tiểu Hồng, hãy nghe ta nói.”
"Không, ta không nghe, không nghe. Không nghe... ”
Hai người tranh chấp, đã hấp dẫn không ít quần chúng vây xem. 'Những đồng phạm' cùng thương nghị ở bên trong thính đường, còn có bọn nha hoàn, đám người hầu, tất cả đều chạy tới, nhưng không có một người dám can đảm nhích tới gần, chỉ có thể vây ở một bên ngắm nhìn.
Thấy hai tay cùng cổ áo Tiểu Hồng cũng bị nhiễm nhiều vết máu, có người cũng gấp, vội vàng mở miệng khuyên. "Tiểu Hồng cô nương!”
"Xin ngài đừng xúc động!”
"Đúng vậy a, nghe lời chủ tử một chút xem sao!”
Vội vã đưa ông chủ Vương đi rồi Trần chưởng quỹ cũng đi theo tới đây, cái đầu hoa râm của hắn từ trong đám người chui ra, vừa thấy máu, liền bị doạ thật to nhảy lên."Tiểu Hồng, nghe lời, mau bỏ đao xuống.” Hắn vội vàng ồn ào.
"Không, ta muốn trở về bên cạnh đại tiểu thư.” Tâm ý nàng đã quyết.
"Ngươi đừng! Đừng!” Trần chưởng quỹ còn muốn khuyên nữa, nét mặt già nua đầy nếp nhăn, lại đột nhiên biến trắng. Hắn ôm bộ ngực, phát ra rên rỉ thống khổ, hai tay run rẩy mãnh liệt, tiếp theo đứng không vững nữa. Một tiếng rống vang lên té xuống.
"Trần chưởng quỹ!”
"Mau, mau gọi đại phu!”
Tất cả mọi người bị dọa, mọi người kinh hãi thét chói tai, luống cuống tay chân. Bao gồm Tiểu Hồng đang cầm chuỷ thủ cũng lo lắng, lực chú ý đều bị kéo đi.
Cảnh Võ thừa lúc này, kiểng mủi chân một chút, nhướng người lên trước, thuận tay đoạt đi chủy thủ, đem thân thể mềm mại của nàng, lần nữa ôm vào trong lòng. Hắn vung lên tay, đem chủy thủ ném xa ra ngoài. "Lấy khăn, thay nàng cầm máu!” Hắn gầm rú, bàn tay to đè chặt miệng vết thương kia. Tiểu Hồng giãy dụa, ngay cả lúc không cam lòng, nhưng vẫn còn nhớ đến lão giả lớn tuổi. Nàng vội vã quay đầu, đối với người chung quanh la: "Đừng để ý tới ta, trước chiếu cố Trần chưởng quỹ!” Sau đó, nàng nhìn thấy!
Trần chưỡng quỹ vốn là thở hồng hộc, té trên mặt đất, lúc này đã ngồi dậy, đang mở mắt hướng nơi này nhìn, tiếp xúc tầm mắt Tiểu Hồng, nét mặt già nua của hắn ửng đỏ, lúng túng cười.
Lúc này nàng mới tỉnh giác lại.
“Các ngươi, các ngươi đều gạt ta!” Nàng bị tức khóc, quả đấm nhỏ ra sức đập lồng ngực Cảnh Võ. Động tác kịch liệt này, dính đến vết thương, mất máu nhiều hơn.
"Không nên kích động.”
"Không mượn ngươi xen vào!” Nàng la hét, hạ thủ nặng hơn.
Cảnh Võ không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cầm đầu vai của nàng, bắt buộc nàng bất động.
"Tiểu Hồng!” Hắn nhìn thẳng nàng.
"Nàng mang thai.” Oanh! Nàng cảm thấy giống như là bị sét đánh, mang thai???
Nàng mang thai???
Tiểu Hồng khiếp sợ không dứt, lăng lăng nhìn Cảnh Võ vẻ mặt nghiêm túc, trong thời gian ngắn, cũng nói không ra nửa câu. Tay nhỏ bé trắng noãn có chút run rẩy.
"Ngươi đang gạt ta?” Nàng không xác định hỏi lại.
"Thật sự.” Cảnh Võ buộc chặt hai tay, thấp giọng nói."Ta vẫn chiếu cố nàng, ta biết thói quen của nàng thay đổi, khẩu vị thay đổi, còn có sáng sớm bị ói, đây cũng là nguyên nhân nàng nôn oẹ”
Hắn nói cũng đúng, nhưng nàng vốn cho là, kia cũng là bởi vì sau khi tuyệt thực, nguyên khí nàng tổn thương nặng nề, mới có thể không thoải mái lâu như vậy, chưa từng có nghĩ tới, mình là mang thai.
Nàng có chút mờ mịt, vẫn không dám tin.
Nàng mang thai, mang thai hài tử của Cảnh Võ. Con của bọn họ, đang ở trong bụng của nàng, từ từ lớn lên, qua mấy tháng sau, sẽ xuất thế, sau đó, Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, nhìn lên Cảnh Võ trước mặt. Sau đó, con của bọn họ, cũng sắp bị những điều ác Cảnh Võ làm liên luỵ, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Nhất thời nghe tin mang, cùng với mất máu, khiến nàng không cách nào ứng phó. Mà mãnh liệt đả kích, càng làm cho ngực nàng thấy đau, trước mắt biến thành màu đen, cũng nhịn không được nữa.
Chân Tiểu Hồng mềm nhũn, cứ như vậy ngất đi.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng còn nghe thấy được Cảnh Võ lo lắng rống giận.
"Mau gọi đại phu!”??
Bóng tối, từ từ rút đi.
Khi Tiểu Hồng mở mắt lần nữa, nàng đã trở lại cái sân Cảnh Võ hiện đang ở.Đoạn thời gian này, bọn ta ở tại nơi này.
Nàng còn có chút mơ màng, mới hơi quay đầu, đã cảm thấy cần cổ đau nhói. Nàng hoang mang đưa tay, đến khi sờ soạng thấy cần cổ đã được băng bó tốt bằng vải bông, vẫn là chiếc giường rộng lớn thoải mái này.
Bên trong phòng ngủ, có bóng người đung đưa, đó là bóng dáng đại phu.
"Cô nương có khỏe không?” Đại phu mở miệng.
"Trừ vết thương trên cổ ngoài, cô nương còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
"Không có.”
Đại phu hài lòng gật đầu. "Vậy thì tốt, ta đã khám qua,cô nương mặc dù bị thương, nhưng không có gì đáng ngại, chẳng qua là Cảnh gia không yên lòng, nên giữ ta lại, cho đến khi nương tỉnh lại.”
Như vậy, Cảnh