80s toys - Atari. I still have
Phu Quân Xấu Xa

Phu Quân Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322515

Bình chọn: 8.5.00/10/251 lượt.

nào có nhiều người phản bội như vậy, càng đừng nói là muốn lừa dối Đại tiểu thư??

"Không sai, không sai, chuyện này nếu không có nhị tỷ, thật là không thành được đâu.” Húc Nhật cười tà mị nói, "Cho nên, ngươi có thể yên tâm, Cảnh Võ chẳng qua là nghe lệnh làm việc.”

Tiểu Hồng còn có chút chần chờ, nàng nhìn Cảnh Võ, cảm thấy có chút bị thương, thấp giọng hỏi: "Như vậy, tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

Vì thế, ta không đếm được bản thân đã khóc mấy lần.

"Bởi vì ta biết, nàng đối với người phụ nữ kia có rất nhiều trung thành.” Cảnh Võ trầm giọng nói.

"Ta phải phòng ngừa tất cả có thể làm hư đại cục.” Nghiêm Diệu Ngọc bổ sung, khóe miệng mỉm cười liếc mắt Cảnh Võ một cái.

"Nhưng, có người nhất thời xúc động, mới mang ngươi đi.”

"Ngươi đối với Kim nhi trung thành như thế, chắc chắn sẽ nghiêng về phía nàng. Cho dù ngươi nguyện ý giúp ta, một ngày trở về, sợ cũng không giấu giếm nàng được, sớm muộn sẽ làm nàng nhìn thấu ta đã bày ra cái chuyện này.”

Cuối cùng, Nghiêm Diệu Ngọc thở dài, nhìn Tiểu Hồng nói: "Ai biết ta trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ đến trong mắt Cảnh Võ đối với ngươi có tình ý”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Cảnh Võ mặt lạnh băng cũng đỏ mặt

Tiểu Hồng xấu hổ trong lòng, đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Cho nên, Cảnh đại ca không nói là bất đắc dĩ.” Bởi vì mới vừa rồi nói bậy, lúc này Húc Nhật cố gắng muốn đền bù "Buổi sáng, ở chỗ Vương lão bản, chúng ta còn phải nhờ hắn đem tin tức tung ra ngoài, Cảnh đại ca mới không có cách nào thẳng thắn với ngươi.” Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, "Nếu lúc trước không được, vậy bây giờ, tại sao lại đem hết thảy nói cho ta biết?”

Cảnh Võ nhìn nàng, khuôn mặt hiện lên tia đau lòng, "Nàng mang thai, ta không thể mạo hiểm nữa, không thể làm cho nàng bị thương tổn mà gặp nguy hiểm nữa.”

Hắn cũng không cách nào nhịn được nữa, nhìn thấy bộ dáng nàng hắn thiệt đau lòng.

"Cho nên, đây hết thảy cũng là giả ?” Nàng vỗ vỗ ngực, ánh mắt vừa mong đợi vừa sợ làm đau lòng hắn. "Ngươi cũng không phải là người xấu, ngươi không có ngầm chiếm Nghiêm gia, cũng không phải là cường đạo?”

Hắn có thể thẳng thắn nói mình trong sạch! Cảnh Võ hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: "Không phải.”

Nước mắt, đột nhiên dâng trào. "Thật?” Nàng run giọng hỏi.

Tiểu Hồng giơ lên run rẩy hai tay, bịt miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhưng ép không được nghẹn ngào nơi cổ họng.

Chương 10.2

Cảnh Võ cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, bước nhanh đi ra phía trước, ngồi xuống bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Thật xin lỗi, nàng đừng khóc , đừng khóc ... ”

Mặc dù, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật vẫn đứng ở một bên, nhưng Tiểu Hồng không nhịn được, núp ở trong ngực Cảnh Võ, níu thật chặt lấy quần áo của hắn, lên tiếng khóc.

Thật tốt quá, hắn không là người xấu, nàng không có nhìn nhầm. Thật tốt quá, hắn cũng không có làm ra chuyện sẽ hối hận cả đời. Thật sự là tốt quá.

Ánh trăng trên đầu cành, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật công tử, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi.

Cảnh Võ không nói gì ôm lấy nàng, lấy phương thức của hắn an ủi nàng. Tiểu Hồng nức nở, qua hồi lâu, mới từ từ ngừng lại. Dùng bàn tay to cầm lấy khăn luạ lau đi nước mắt cho nàng. Hắn cúi đầu xuống, ở trên trán nàng ôn nhu hôn "Ta thật xin lỗi.”

Tiểu Hồng hít mũi, tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

Cảnh Võ nói, giọng khàn khàn, "Ta vẫn rất muốn nói cho nàng biết, nhưng, ta nợ Nghiêm Diệu Ngọc một ân tình.”

Nàng tò mò ngẩng đầu, lẳng lặng lắng nghe. "Nhiều năm trước, Nghiêm Diệu Ngọc đi miền nam trị thủy, vô tình gặp gỡ mẹ ta bị cướp, đã ra tay cứu mẹ ta một mạng. Vì báo đáp ơn cứu mệnh của hắn, mẹ muốn ta ở bên cạnh hắn, báo đáp ân tình rồi mới có thể trở về.”

Cảnh Võ hít một hơi thật sâu, trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt , cùng với bất đắc dĩ. "Cho nên lần này, hắn nói, chỉ cần giúp hắn lần này, coi như là trả ân tình.”

"Ta còn tưởng rằng, ngươi không tin tưởng ta.” Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói.

Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khàn giọng thừa nhận: "Nếu như, ở cõi đời này ta có có thể hoàn toàn tin tưởng ai, người kia, nhất định là nàng.”

Tiểu Hồng cảm động nước mắt trào ra ngoài.

"Ta thật xin lỗi, đã làm nàng đau lòng,” Hắn khàn khàn nói xin lỗi.

Nàng lắc đầu, biết hắn là vì chữ tín, vì muốn thay mẫu thân báo ân, mới phải làm như vậy. Hắn chính là người có nề nếp như vậy. Cho nên, mới có thể ở bên cạnh Nghiêm công tử mười năm, chỉ vì hồi báo ân tình năm đó.

"Cho nên, ngươi cũng không phải là hộ vệ của Nghiêm công tử?”

"Không phải.” Hắn hỏi "Nàng để ý thân phận của ta?”

Tiểu Hồng lắc đầu lần nữa, "Chỉ cần ngươi không phải người xấu là tốt rồi.”

Hắn nhìn nàng chăm chú, "Ta không phải.”

Tiểu Hồng nhìn hắn, rưng rưng lộ ra e lệ, ngọt ngào mỉm cười, "Như vậy, vô luận ngươi là ai, cũng không trọng yếu.”

Hắn cúi đầu, trái tim bởi vì nàng mà co rút nhanh nóng lên.

Nhỏ giọng hỏi: "Như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Nàng cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt, một lát mới mở miệng, "Ta... Ta...”

"Nàng nói gì?” Cảnh Võ không nhịn được hỏi.

Cảnh Võ chờ, tiểu nữ nhân khả ái được ôm trong ngực đang t