
i nhắm lại.
Dường như đến cả nói chuyện hắn cũng thấy mệt, nàng chỉ có thể yên lặng đứng bên nhìn. Thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, nàng dùng cánh sờ thử lên trán hắn.
Quả nhiên như nàng nghĩ, hắn phát sốt rồi.
Hắn bị bệnh, nhưng nàng không biết phải làm sao. Thần thú ở nơi Hồng Hoang này sức chiến đấu vượt xa nàng, nàng không dám đi ra ngoài tìm thuốc, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng trong phòng, chờ hắn tự bình phục. Nhưng từng ngày qua đi, Dạ Tịch càng lúc càng yếu. Lúc đầu Dạ Tịch còn tỉnh táo nhưng đến ngày thứ bảy hắn đã hiếm khi thanh tỉnh.
Lúc hắn tỉnh, Phượng Âm tới đây trò chuyện cùng hắn. Hắn không ngừng không nghỉ như muốn nghe nàng nói.
“Ta sợ là sắp phải ra đi rồi.” Hắn nói với nàng: “Hồng Hoang có nhiều thần thú cũng chết như vậy. Trong mắt các ngươi chỉ là chứng bệnh đơn giản nhưng cũng đủ để chúng ta chết rồi.”
“Ngươi nói bậy phải không?” Phượng Âm nhìn người ốm trước mặt, thật sự không thể chấp nhận sự thật này. Nàng không thể tưởng tượng, một thiếu niên thiên tài mười hai mười ba tuổi có thể một kiếm đánh chết cửu vĩ hồ, sức chiến đấu cao ngất ngưởng lại bị chết vì căn bệnh phong hàn. Nhưng Dạ Tịch lại chăm chú nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo ngập tràn tiếc nuối: “Đáng tiếc, ta còn chưa được đi ra ngoài…”
Hắn nói chân thành tha thiết nhưng trong đáy mắt thiếu niên đã sắp rơi lệ. Phượng Âm ngây người nhìn hắn, rõ ràng không thể tin, nhưng biểu tình của hắn lại nghiêm túc khiến nàng không nói nên lời.
“Ta biết ngươi không hiểu…” Hắn cười buồn: “Trước kia Thanh Hòa cũng không hiểu. Các ngươi ở bên ngoài đến đây đều là tiên nhân, chưa bao giờ hiểu được sự tàn nhẫn nơi Hồng Hoang này.
“Đáng tiếc…” Hắn thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta còn chưa kịp đi ra ngoài… Thanh Hòa nói, bên ngoài có tuyết, có hoa xuân, có thể ngủ yên lành, không cần chém chém giết giết…
“Ngươi nói xem, vì sao lại bất công vậy…” Giọng hắn thấp dần, báo hiệu sắp ngủ thiếp đi: “Vì sao, các ngươi có thể có một thế giới tươi đẹp, còn ta lại sinh ra ở Hồng Hoang?”
Câu hỏi này Phượng Âm không thể trả lời hắn.
Nàng chăm chú quan sát nét mặt hắn, nhìn hắn khép mi lại, nhìn hắn nở nụ cười chua xót. Chuyện rõ ràng chẳng can hệ tới nàng nhưng nàng lại nhịn không được nhảy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng tự nói với mình, thứ nhất, nếu không ra ngoài, nàng và Dạ Tịch đều sẽ đói chết ở trong này; thứ hai, Dạ Tịch mà chết, vết tích duy nhất Thanh Hòa lưu lại ở Hồng Hoang cũng không còn. Vì vậy, dù xuất phát từ lý trí hay tình cảm, nàng vẫn nên ra ngoài một chuyến, tìm thức ăn, tìm thuốc chữa…
Nhưng Hồng Hoang không có thảo dược, cái gọi là thuốc cũng chính là nguyên đan động vật. Cửu vĩ hồ là trân bảo trên đời, nguyên nhân là vì nguyên đan có giá trị làm thuốc cao, vì thế Phượng Âm cột kiếm của Dạ Tịch lên lưng, khí phách hiên ngang, hùng dũng đi tìm cửu vĩ hồ.
Dĩ nhiên, suy nghĩ đi tìm cửu vĩ hồ thật ra chỉ là xúc động nhất thời của nàng. Có điều nàng càng xúc động thì vận khí càng tốt, điều này đã được chứng minh qua tội trạng nàng phạm phải nhiều và nặng đến mức bị trói lên Tru Tiên Đài mà vẫn có thể thoát thân. Phần lớn là nàng không muốn phạm sai lầm, nàng tuy tính cách hấp tấp nhưng mỗi lần hấp tấp nàng lại hành sự hết sức thuận lợi.
Cõng kiếm xuất môn đi tìm nước, ngay bên con suối khô cạn nàng đã gặp một con cửu vĩ hồ khổng lồ. Cửu vĩ hồ nhìn thẳng thanh kiếm trên lưng nàng, hiển nhiên đã nhận ra lai lịch thanh kiếm này, vì thế trong mắt tràn đầy cừu hận sát ý. Lúc ấy Phượng Âm đang dùng cánh ôm ống trúc đựng nước quay về, thấy trước mặt bị chắn ngang bởi con cửu vĩ hồ khổng lồ, nàng ngây ra nhìn cửu vĩ hồ nửa ngày, sau một hồi, chân khụy xuống…
Đúng vậy, bạn không nhìn lầm, Đế quân Phượng tộc đã từng hô mưa gọi gió tung hoành tam giới bát hoang của chúng ta, trong tình huống ngay cả một câu đe dọa đối thủ còn chưa kịp nói ra đã thản nhiên quỳ xuống! Động tác của nàng rất thành thục, chứng tỏ đã quỳ quá nhiều lần. Quỳ xong, nàng chớp cặp mắt, vẻ mặt chân thành nhìn cửu vĩ hồ, bắt chước tiếng cửu vĩ hồ tru lên, sau đó vừa quỳ vừa lết qua, kêu lên bi thương, xúc động: “Tổ mẫu ~~~ gào khóc ~~ ta là tằng tôn mà con trai của người và gà rừng tư thông sinh ra đây!!!”
Lời nàng nói rất không đáng tin cậy nhưng vẻ mặt của nàng quá mức chân thật, nước mắt quá mức động lòng người, ở Hồng Hoang đã quen với cảnh đời, nhưng cửu vĩ hồ bản tính thông thái mưu lược đã sợ đến choáng váng tại chỗ, tuy nhiên cũng chỉ trong nháy mắt ngưng trệ này, Phượng Âm mạnh mẽ rút thanh kiếm sau lưng ra, dựng lên!
Kiếm quang sắc bén phóng ra, con gà rừng cao hai thước bay lên vung kiếm, đâm vào tròng mắt xanh biếc của cửu vĩ hồ.
Tất cả xảy ra quá nhanh, đến khi cửu vĩ hồ kịp phản ứng lại thì mắt đã đau đớn. Nó tru lên, ngoáy ngoắt cái đầu khiến Phượng Âm nương theo lực bị hất văng ra ngoài cùng thanh kiếm, lăn trên đất vài vòng rồi xoay người bỏ chạy.
Cửu vĩ hồ đau đớn nổi xung, điên cuồng truy sát phía sau Phượng Âm, phun ra từng quả cầu lửa nóng rực. Cũng may nó không biết thuật pháp, chỉ dựa vào cơ thể hung mãnh, Phượng Âm dùng chút phá