
ơi nghỉ, đến khi ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy Diệp Tiếu ngã xuống đất, trong tay nắm chặt một luồng sáng, ánh sáng thoát khỏi tay nàng biến thành hai sợi dây quấn quanh người Dạ Tịch và Thanh Hòa.
Trên người nàng đầy rẫy vết thương, máu nhiễm đỏ lưng áo, nàng ngửa đầu trông thấy Phượng Âm quay lại, nàng mỉm cười.
Nụ cười nhợt nhạt suy kiệt, thoáng như đóa hoa lan khai nở trong U Minh phủ.
Phượng Âm vẫn còn nhớ, không lâu trước đây nàng ấy từng nói với nàng.
Nếu có một ngày, nàng bất hạnh táng thân dưới hoàng thổ, đến ngày giỗ hàng năm của nàng hãy mang đến một vò nữ nhân hương, cùng nàng đối ẩm.
Bao vạn năm đã qua, các nàng đều làm vậy.
Rượu ngon cùng uống, hoa đào cùng thưởng.
——————————————————-
Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, khi ra khỏi U Minh phủ đến Thiên cung, mọi người thấy một nữ tử mình đầy máu nhìn Thiên đế, quỳ xuống, và bắt đầu gào khóc tang thương.
“Là ta có lỗi với nàng…” Nàng nắm chặt tay giộng mạnh xuống đất, hết lần này đến lần khác cho đến khi máu nhuộm đỏ thẫm vẫn không ngừng thét gào, “là ta… là ta có lỗi với nàng…”
Người ngồi trên tòa cao trầm mặc nhìn nữ tử đang khóc than bên dưới mà một lời ủi an cũng không thốt ra được.
Nàng đã trắng tay, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng trở nên rỗng tuếch.
Hết chương 3 Ma thần Thái Uyên trở về, chiếm lấy U Minh phủ.
Ma tộc chờ xuất quân, trên Thiên giới không khí ngưng trọng. Đám người tiểu bá vương thiên đình thường ngày quậy phá nay lại chiến trang nghiêm chỉnh, sắc mặt nặng nề, thật nhuốm mùi chiến sự.
Còn Đảo chủ Bồng Lai đảo Bách Lý Quân Hoa đã dấy binh bao vây U Minh phủ. Đến khi Thái Uyên đưa Diệp Tiếu trả về cùng với giải dược thì Bách Lý Quân Hoa mới lui binh, tự mình tìm kiếm giải dược, toàn bộ binh quyền Bồng Lai đảo đều giao cho Thiên giới.
Hắn để lại cho Thái Uyên bốn chữ.
“Không đội trời chung!”
Thái Uyên lắc đầu: “Đáng tiếc. Đã bảo ngươi phải coi chừng vợ ngươi, đừng để nàng ta xen vào chuyện thiên hạ.”
Bách Lý Quân Hoa kiềm chế xúc động muốn lập tức khai chiến, ôm Diệp Tiếu đang hấp hối quay trở về.
Thái Uyên đưa đan dược nhưng chưa hoàn thành. Hơn nữa, linh đan diệu dược còn có thể tập hợp chứ thành phần ‘thanh tử mai’ trong phương thuốc chỉ có trong đệ tứ giới Vô phương trong truyền thuyết mới có được.
Vô phương giới là một lãnh địa chết trong truyền thuyết, cho đến nay, các thần tiên đi vào đó chưa từng có người nào trở về. Không ai biết phía bên đó có gì, chỉ biết là có một nơi như vậy trong bản tàn thư ghi chép những điều trong thiên địa được phụ thần lưu lại.
Bách Lý Quân Hoa là vị thần duy nhất đủ khả năng đối đầu với Thái Uyên. Nhưng Mặc Tử Dạ đã mời nhiều lần mà hắn vẫn không ra mặt, đến ngày sau, hắn đi vào thiên cung, nói với Mặc Tử Dạ: “Ta sẽ đi Vô phương.”
Phương pháp mở cửa Vô phương, ngoại trừ tự nó mở ra thì cách khác chỉ có Thiên quân biết. Khi Bách Lý Quân Hoa cất lời, trong lòng vẫn ôm một cô nương, mình mặc áo trắng, da dẻ toàn thân đã hóa sạm đen. Nhưng dù có xấu xí đáng sợ, Bách Lý Quân Hoa vẫn ôm chặt nàng như ôm báu vật hiếm có trên đời.
Hắn dường như đã lâu không ngủ an giấc, trong mắt vằn tia máu lẳng lặng nhìn Mặc Tử Dạ, cứ như đang thực hiện một cuộc giao dịch hết sức thoải mái: “Ta đồng ý giao toàn bộ binh lực Bồng Lai đảo cho ngươi, thay ta mở Vô phương giới, ta muốn vào đó.”
Nghe thế, dù có dứt khoát thế nào, Mặc Tử Dạ vẫn rơi vào im lặng.
Một lúc sau hắn mới cất lời cự tuyệt: “Không được.”
“Phải được!”
“Ngươi không thể chết được.” Bách Lý Quân Hoa ngang ngạnh, Mặc Tử Dạ còn ngang ngạnh hơn, “Nếu ngươi chết, Thái Uyên sẽ không còn đối thủ. Toàn bộ đệ tử Bồng Lai đảo cũng không địch nổi trăm chiêu của hắn.”
“Tiếu nhi sắp chết,” Bách Lý Quân Hoa cười ngốc nghếch, “Nếu nàng chết, ngươi nghĩ rằng ta vẫn sống được?”
“Ngươi không báo thù?” Mặc Tử Dạ bình tĩnh hỏi.
“Nàng còn chưa chết, ngươi đã xúi ta báo thù?” Nghe nói vậy Bách Lý Quân Hoa trào phúng cười, “Chủ đích của ngươi chỉ muốn đánh trận thôi!”
“Tóm lại, ta sẽ không mở Vô phương giới.” Ý đồ bị nhìn thấu, Mặc Tử Dạ cũng không chút hoang mang, chậm rãi nói, “Diệp Tiếu có thể chết nhưng ngươi thì không thể.”
“Ngươi…” Bách Lý Quân Hoa rút kiếm, đang muốn xông tới thì bên ngoài đại điện, Phượng Âm đã thẳng lưng đứng đó.
Nàng mặc chiến bào nhiễm máu, tay cầm trường thương, dường như mới từ chiến trường về. Nàng lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt lại an tĩnh lạ thường, vẻ như việc liên quan đến sinh tử này đều chẳng phải chuyện gì lớn lao. Hai nam nhân nhìn nhau, Bách Lý Quân Hoa nhìn về phía trường thương nhiễm máu trong tay nàng, nói khẽ, “Phượng Âm, ta thật sự rất ghét ngươi!”
Phượng Âm hơi nghẹn ngào nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nghe.
“Con người ngươi không bao giờ an phận, luôn mang lại phiền toái. Tiếu nhi ở cùng ngươi, ta vẫn luôn không thích. Nhưng vì yêu nàng, ta đồng ý chiều theo nàng, ta muốn yêu thương nàng, để nàng làm những điều nàng thích.
“Khi ta đỡ được nàng từ tay Dạ Tịch, ta đã vô số lần nghĩ, nếu nàng chưa từng quen biết ngươi thì tốt biết bao.
“Nhưng bây giờ ta cũng có thể hiểu được.” Nói