
có hoa ngôn xảo ngữ, không có miêu tả dư thừa, hắn đã cho ta một đảo ám nguyệt u lan, cho ta cuộc đời không có sinh tử, cho ta đá Tam sinh được khắc kín những chữ, dùng lụa dài buộc đầy trên cây nhân duyên, nắm chặt tay ta, dùng ngữ điệu bình thản hỏi ta một câu: ‘Gả cho ta, được không?’
Ta lẳng lặng nhìn hắn.
Gió khẽ vờn qua, hạt giống của cây nhân duyên bay tán loạn mang theo ánh sáng kỳ dị rực rỡ.
Nam tử trước mặt ta, áo trắng như tuyết, ngọc quan tóc bạc. Hắn có một đôi mắt đen tuyền như đêm tối, quý giá như trân châu, sáng lạn như bảo thạch, thâm trầm như đại dương. Nhưng đôi mắt ấy đang nhìn ta, yên tĩnh, bĩnh thản.
Hắn chưa bao giờ che giấu điều gì, không kiêng nể mà nói yêu.
Tuy thật chua xót, tuy khiến người ta nổi cả da gà, nhưng lại chân thật mà ấm áp.
Ta không cần đoán xem hắn đang nghĩ gì, không cần đoán hắn làm cái gì, không cần đoán mục đích của hắn, không cần đoán hắn yêu hay không yêu, thích hay không thích.
Hắn moi hết tâm phế ra, thản nhiên đặt trước mặt ta, giao vào tay ta. Ta không cần lo được lo mất, cũng không cần lo nghĩ đến tương lai.
Hắn che chắn trước ta, dung túng ta tuỳ tiện cẩu thả, cùng ta tiêu dao tứ hải.
Trên người hắn lan hương không nùng không đạm, thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi ta, lâu dần đã trở thành thói quen.
Ta chưa bao giờ biết có người có thể kiên nhẫn, dụng tâm đến vậy, thoáng như giọt nước, từng chút một rót vào thế giới của ta, mọi nơi mọi chỗ, đến khi ý thức được thì đã không thể chia xa.
Ta cười nhẹ, gật đầu.
“Được.”
Trong giây phút đó, ta thấy trong mắt hắn rộ lên nét vui mừng, ánh mắt mê người. Ta nhéo lên mặt hắn, một lúc sau vỗ vỗ nói: “Nếu sau này có con, lớn lên giống chàng mới tốt.”
“Được được.” Hắn cười rất ôn nhu.
***********
Thiệp mời được phát đến tứ hải, từng người trong bát hoang.
‘Sính lễ đầy trường thành, đồ cưới lệ hai hàng.’
Khi hai người Giản Hề và Đại Miêu dán hai câu đối một tả một hữu lên cửa viện của ta, đầu ta giật giật, không kiềm được nhảy dựng lên. Hai người vẫn tiếp tục không sợ chết tìm vị trí dán câu đối, hỏi ta: “Tiếu Tiếu ngươi xem, hai câu đối này viết quá hay phải không?”
“Các ngươi có ý gì?” Ta nắm cổ áo Giản Hề một tay chỉ câu ‘đồ cưới lệ hai hàng’ quát: “Con mẹ nó tính mang lại xui xẻo cho ta hả?”
“Tiếu Tiếu bình tĩnh, bình tĩnh.” Đại Miêu tiến lên, có ý đồ tách tay ta đang túm Giản Hề ra, miệng vẫn nhanh nhảu nói: “Chúng ta cũng chỉ nghèo quá, không đưa nổi lễ vật đó mà…”
Mới nói xong, ta và Giản Hề cùng nhìn về phía hắn, Đại Miêu cả người cứng đờ, lập tức cười nói: “Đùa thôi, đùa thôi. Ta và Giản Hề luôn có vẻ tình thơ ý hoạ, nên muốn cho ngươi một câu đối. Cuối cùng một câu ra hồn cũng không viết được, nên đành để Tiểu Phượng hỗ trợ.”
“Nói đùa? Phượng Nhi hỗ trợ?”
Ta cảm thấy đầu ta càng đau tệ hại hơn.
Ta cố nén xúc động muốn đem đám người trước mặt này đánh cho bẹp dí, gom thành một đống rồi một cước đá bay xuống khỏi đỉnh núi U Minh Phủ (Ngài còn chưa gả đi mà cùng với vị hôn phu của ngài giống nhau quá xá *lời tác giả*), thập phần phong độ buông cổ áo Giản Hề ra, cười lạnh nói: “Các ngươi sao lại đến hạ lễ cũng không đưa nổi?”
“Không phải đâu, Tiếu Tiếu, chúng ta kỳ thật đã chuẩn bị hạ lễ cho ngươi rồi!!” Giản Hề vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhưng ai biết Bồng Lai đảo này, ngay cả đến tiên tỳ cũng lợi hại, chúng ta cùng họ đánh mạt chược, thua te tua! Ngươi không biết chứ, hôm đó, ta và Đại Miêu đã bị lột trần truồng…aaaaa…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Đại Miêu ném ra khỏi phủ đệ của ta. Ta trơ mắt nhìn hắn theo đường vòng cung lướt qua rồi biến mất giữa đám mây, trong lòng hết sức chấn động, quay đầu nhìn Đại Miêu mặt đen như đít nồi, bỗng sinh ra một tia kính sợ với hắn.
“Trần truồng là hắn, ta còn lại cái quần cộc.”
Đại Miêu nhìn ta, hết sức nghiêm túc sửa lại lời Giản Hề nói. Ta hoảng sợ gật đầu, vội vàng a dua theo hắn: “Ta hiểu, ta biết.”
“Ừ.”
Đại Miêu mặt đen nghiêm túc gật đầu, chạy ra khỏi phủ đệ của ta.
Ta nghẹn một bụng ủy khuất không chỗ phát tác, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cắn răng nắm chặt quyền, lao ra cửa đi tìm kẻ tòng phạm còn lại: “Họ Phượng kia, ngươi chết với ta!!!”
Nhưng ta vừa ra khỏi cửa lại nhớ đến, người tối qua còn chuyện trò với ta cũng có việc phải lo, nói không chừng đến đại hôn của ta cũng không thể tới!
Ta buồn bực, lúc này, một đoàn tiên tỳ tay cầm những khay đựng y phục đỏ đang đi tới, đi đầu chính là Phán Quan của Phán Quan Điện, Liễu Thư. Liễu Thư và ta dù có thể xem là thân cận, nhưng cũng không đến mức tới để xem ta thử đồ chứ. Ta nghiêng đầu, khoanh tay hỏi: “Liễu phán quan, vô sự bất đăng tam bảo điện, ngươi đến đây có việc gì?”
“Chuyện này…Diệp Tiếu thượng thần,” dường như có chuyện không tiện mở miệng, Liễu Thư vẻ mặt khó xử, đưa tay cào cào tóc, xong vẫn cắn răng hỏi: “Xin hỏi, Quân Hoàng Tư chủ đã sắp trở lại?”
“Ờ.” Đề cập đến Quân Hoàng, ta liền hiểu ra bộ dáng này của hắn là vì đâu. Lúc trước khúc mắc giữa ta và Liễu Hoa Hiên sợ là ở U Minh Phủ đã lan truyền khắp cả, hắn nhắc đến Quân Hoàng, có lẽ cũng sợ ta sẽ giận.
Nhưng quá khứ là quá