
iền thưởng, để cho
đàn ông bỉ ổi đi gặp quỷ hết đi.”
Diệp Vũ lập tức buông tay, đá một cái, “Nữ hán tử mà làm thế.”
Trình Lam đá trả qua.
Diệp Vũ nhanh chóng tránh.
Trả hết hóa đơn, Trình Lam đứng thẳng nhưng có chút xộc xệch, Diệp Vũ nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Thật đúng là con lừa Tiêu tiền vào rượu, không những gây hại cho dạ dày của
mình, còn rút máu là ví tiền của mình, biến cậu trở thành như vậy, tên
đầu sỏ gây chuyện còn ôm tiểu Tam trong ngực anh anh em em.”
“Chị còn chưa nghĩ thoáng ra được, em gái còn nhắc đến lại làm chị nao lòng.”
“Cơ hội hiếm có như vậy, chị không thể không nhắc đến.”
“Giao người cho loại người xấu như cậu đúng là cuộc sống bất hạnh.”
“Bạn xấu sẽ nửa đêm nhận được điện thoại cậu liền chạy như bay tới đây giúp sao, thỏa mãn cậu liền.”
“…”
Hai người vừa đỡ vừa dựa vào nhau đi ra quầy rượu, đi ra bên ngoài gió nhẹ
thổi qua, ngực Trình Lam nôn nao, không kịp nữa đẩy Diệp Vũ ra ‘ọe’ một
cái phun ra.
Diệp Vũ đi theo cũng ‘ọe’ theo, mùi này đặc biệt kích thích dạ dày.
“Sao cậu cũng nôn?”
“Mời nhớ tới chị cô em đã kết hôn rồi.”
“Cái này với việc cậu kết hôn có liên…” vẻ mặt Trình Lam đột nhiên như nuốt phải trứng, “Cậu có?”
“Vớ vẩn, không có tớ có thể nôn nghén sao?”
“Vậy nếu để thiếu tá nhà cậu biết được tớ rủ rê cậu tới bar, sẽ không giết tớ chứ?”
“Hắn sẽ không biết.”
“Cậu báo tin mừng chưa?”
“Tớ chờ hắn lúc nào nghỉ phép về nhà rồi cho hắn bất ngờ.”
“Cậu cũng đừng biến bất ngờ thành kinh sợ.”
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại.”
“Vậy được.”
Diệp Vũ vẫy một chiếc taxi ven đường, nhét người vào phía sau, mình ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế, nói địa chỉ.
Đưa Trình Lam về nhà, sắp xếp xong xuôi Diệp Vũ mới ra ngoài gọi taxi về nhà.
Về đến nhà vừa thay dép, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi về phòng ngủ thay quần áo ngủ.
Liếc nhìn tấm ảnh cưới hai người treo trên tường, Diệp Vũ mấp máy môi, là
không thể nhớ hắn, chính là không thể chứ không phải sẽ không nhớ.
Nằm dài trên giường cầm tấm ảnh thiếu tá nào đó trên tủ đầu giường, cả
người mặc quân trang, chọt chọt tay lẩm bẩm: “Trình Lam nói không sai,
nếu qua một thời gian nữa anh không nghỉ phép, em sẽ viết thư thông báo
cho anh. Phải để cho anh có một quá trình chuẩn bị theo tuần tự, kích
động đột ngột cũng có lợi cho lòng quân.”
Đặt khung ảnh vào một bên gối, Diệp Vũ kéo chăn, nhắm mắt ngủ.
Chuông điện thoại di động vang lên trong đêm khuya trở nên vô cùng chói tai.
Diệp Vũ sờ tới điện thoại di động trên đầu giường, cũng không thèm mở mắt, trực tiếp nhấn núi nghe, “Alo.”
“Tiểu Vũ, mẹ đây, ba con gặp chuyện rồi.”
Diệp Vũ lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, “Mẹ, mẹ đừng hoảng, đã xảy ra chuyện gì mẹ từ từ nói.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc khẽ của mẹ Tiêu, sau đó lại nói tiếp,
“Ba con đang tham gia một cuộc xã giao thì bị một bọn bắt cóc cầm súng
uy hiếp… Sớm biết sẽ có chuyện như vậy mẹ cũng không để cho ông ấy ra
ngoài đi xã giao…”
Diệp Vũ vừa xuống giường tìm quần áo, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, bây giờ con
lập tức qua, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt, mọi việc đều có con đây.”
“… Bây giờ mẹ không có cách nào, con nhanh tới đây.”
“Vâng, con biết rồi, con cúp điện thoại trước.”
“Ừ.”
Diệp Vũ ném điện thoại di động lên giường, nhanh chóng thay quần áo, dùng
ngón tay vuốt vuốt lại mái tóc, cầm lấy chìa khóa xe, điện thoại di
động, xách túi lên vội vã ra khỏi nhà.
Đến sân bây, mua vé máy bay của chuyến gần nhất, lúc trời sáng là đến thành phố XX.
Bắt taxi về nhà, dường như là đi thẳng về nhà.
Mẹ Tiêu ngồi trên ghế sofa, đôi mắt sưng đỏ, bên cạnh còn có hai cảnh sát.
“Mẹ.”
“Tiểu Vũ….”
“Đây là hai đồng chí ở cục Công an, bọn họ muốn mẹ ở nhà chờ tin tức truyền đến từ hiện trường, nhưng mẹ không yên tâm.”
“Mẹ, đồng chí công an nói không sai, bây giờ đến hiện trường cũng không thể
làm được gì, chúng ta ở nhà chờ tin tức là cách tốt nhất.”
“Nhưng mẹ không yên tâm.”
“Đến hiện trường ngài cũng không thể yên tâm được. Nếu đã như vậy không bằng mẹ ở nhà chờ tin, ít nhất như vậy cũng để ba được yên tâm. Nếu như ba ở hiện trường nghe thấy tiếng mẹ nhất định sẽ rất lo lắng.”
Mẹ Tiêu mặc dù xuất thân từ gia đình quân nhân, nhưng hiển nhên là được
nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cũng sống một cuộc sống sung sướng an nhàn
không ít năm, gặp chuyện gì cũng khó tránh khỏi sẽ rối loạn trong lòng.
Bây giờ nhìn thấy con dâu, lại thấy cô nói lời hợp tình hợp lý, lòng
cũng yên ổn lại.
“Có nên thông báo một tiếng cho Tiêu Triệt không?”
“Đừng mẹ, sợ rằng anh ấy không về được.” Quân nhân luôn dành thời gian cho
đất nước nhiều hơn dành cho gia đình, bao nhiêu gia đình quân nhân đều
gắng gượng vượt qua như vậy.
“Mẹ cũng nghĩ vậy, thật may là con ở cùng với mẹ.”
“Đây là việc con phải làm.”
“Lần này ba con cũng thật xui xẻo, gặp mặt xã giao cũng đụng phải băng đảng
xã hội đen có súng ống đạn dược. Bọn họ nếu đã không làm thì thôi, đã
làm thì chắc chắn sẽ ép buộc người bên trong hội quán làm con tin.”
“Mẹ, có một chuyện con còn chưa kịp nói cho mẹ biết.”
“Chuyện gì?”
“Con có thai rồi.” Vốn không đị