
èn mọn đi cầu xin một tình yêu như thế, lại cầu mãi không được.
Cô không phải không muốn giúp cô ấy, cô thật sự không có biện pháp cùng người khác khác chia xẻ một người đàn ông, cô cảm thấy, tình yêu như vậy không sạch sẽ.
” Thực xin lỗi, Thanh Du, tôi không biết nên nói với cô như thế nào, nhưng, cô không thể vậy mà tự tử, như vậy rất ngu ngốc……” San San dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một trận đau nhức, không khỏi nhíu mày, tay ôm bụng.
————————————————————————————-
Luật Hạo Thiên vội la lên:” San San em làm sao vậy?”
” Tôi không sao.” Cô lắc đầu nói, không muốn anh lo lắng.
” Còn nói không có việc gì.” Anh hai tay gắt gao, ôm cô lên, hướng Thanh Du nói:” Nghiêm Thanh Du, cô nháo đủ rồi đấy? San San có chuyện gì không hay xảy ra, tôi không tha cho cô!”
” Đằng Hải!” San San thúc anh:” Anh đừng như vậy…… Trong lòng cô ấy đã đủ khổ rồi!”
” San San em nhịn một chút, anh đưa em tới bệnh viện.”
” Không! Em không sao, em không đau, thật sự.” Cô giãy dụa trong giãy giụa, chỉ thấy Nghiêm Thanh Du ưu thương nhìn bọn họ, xoay người, bước trên đài cao.
” Không được!” San San hô lớn.
Luật Hạo Thiên đem cô đặt xuống:” Em đừng động!”
Nói xong đi đến phía trước.
” Anh đừng lại đây!” Nghiêm Thanh Du hô lớn, nước mắt bay tán loạn:” Anh đừng cho rằng tôi yêu anh, anh có thể ra lệnh cho tôi, tôi nói cho anh biết, tôi chịu đủ rồi! Tôi cả đời này, chỉ là một người không có được người yêu mình, sinh mệnh của tôi nhất định giống như sợi tơ phiêu tán trong không khí, rốt cuộc tìm không ra, tìm không ra……”
Cô nói xong, xoay người, dậm lên cạnh sân, ánh mắt khép lại, hướng phía trước đi đến……
Một tiếng thét kinh hãi, Luật Hạo Thiên như mũi tên rời cung phi thân nhảy lên đài, cánh tay dài giữ cô lại.
Nguy hiểm thật!
San San sợ tới mức suýt hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy Luật Hạo Thiên nằm sấp trên sàn, một bàn tay cầm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Du, mà than thể Nghiêm Thanh Du toàn bộ đều treo trên tòa cao ốc!
” Đằng Hải……” Cô khẩn trương thanh âm run lên. Hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Luật Hạo Thiên tay gắt gao bắt lấy Thanh Du, thân thể một chút trượt xuống dưới.
Thanh Du nói:” Anh buông tay đi, để cho tôi tự sinh tự diệt đi, anh đừng quản tôi, tôi thật sự không muốn sống nữa ……”
” Cô nghĩ rằng tôi thích quản cô sao?” Luật Hạo Thiên cắn răng, bình tĩnh, chế trụ trên đài cao đầy khe hở, dùng sức đem cô kéo lên.
” Tôi sợ San San đau lòng! Cô ấy là người cố chấp, nếu cô thật sự nhảy lầu mà chết, cô ấy sẽ tự trách mình, nghĩ rằng mình đã hại cô! Tôi không thể để cho cô ấy khổ sở, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô trước mặt cô ấy mà chết đi!”
Nói xong chữ cuối cùng, anh dùng sức, đem nửa thân cô kéo lên. Sau đó hai tay đem cô ôm trở lại sân thượng.
Sau đó, anh thở hồng hộc đi đến trước mặt San San, ôm lấy cô:” San San, có khỏe không?”
San San sớm sợ tới mức mặt như màu đất, vừa mới một khắc kia, cô thật sự sợ anh sẽ cùng Thanh Du cùng nhau ngã xuống.
” Đằng Hải……” Cô ô ô khóc trong lòng anh.
” Anh không sao, em thế nào?” Nhìn đến tay anh có vết máu, móng tay cũng bị rách, cô cảm thấy đau lòng, gắt gao nắm tay anh.” Đau không?”
” Không đau.” Anh ôm cô đi xuống.
Nghiêm Thanh Du ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn bong dáng bọn họ rời đi……
Luật Hạo Thiên ôm San San trở lại hội trường.
” Em chờ một chút, anh cùng lão gia tử chào hỏi sẽ đưa em đi.”
Cô gật đầu:” Không vội, trước tiên đem vất thương trên tay anh băng bó lại.”
” Anh đây là chút lòng thành, không sao.” Anh nói xong đem cô đặt lên sô pha.
San San nhìn bong dáng anh rời đi, chợt nghe một thanh âm ở bên cạnh mình hỏi:” Cô…… Cô là San San phải không?”
Cô quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăng kích động nhìn cô.
” Tôi…… Đúng vậy.” Cô nhìn người phụ nữ này, tuy rằng khuôn mặt tuy đã già nua, nhưng có thể thấy được ngũ quan thập phần thanh tú, chắc khi trẻ hẳn là một mỹ nhân.
Người phụ nữ trong mắt thoáng chứa nước mắt, đẩy xe lăn về phía trước:” San San, ta là mẹ con!”
San San suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn bà:” Bà…… bà đang nói cái gì?”
Cô từ nhỏ vốn không có cha mẹ, còn chưa đầy tháng đã bị vứt bỏ ở đồn công an, sau đó bị đưa vào cô nhi viện. Trên người cô, trừ một tờ giấy có viết tên cô, những thứ khác cũng đều không có.
” Con gái…… Ta là mẹ con, ta tìm con hai mươi năm, rốt cục cũng tìm được con……”
” Không…… Không có khả năng, tôi không có mẹ……” San San khuôn mặt tái nhợt, trong đầu trống rỗng.
Khi còn bé cô mỗi ngày đều chờ đợi cha mẹ có thể tìm được mình, đem mình từ trong cô nhi viện ra, nhưng cô đợi mười mấy năm cũng không đợi được. Hiện tại cô đã không còn trông mong vào chuyện xa vời này nữa, những người phụ nữ này lại nói mình là mẹ cô!
Cô không thể nhận! Cũng không tin!
” San San, ta thật là mẹ con, tên của con là do ta đặt, San San……”
Bỗng nhiên Luật Hạo Thiên chạy lại, ôm San San lui về phía sau, hỏi:” Em không sao chứ?”
San San sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lắc đầu.
Người phụ nữ kia lại không chuyển mắt nhìn Luật Hạo Thiên, sau một lúc lâu chỉ vào a