
đi ra, vỗ vỗ bả vai anh:” Cậu yên tâm đi, Tương phu nhân cũng không biết cậu là con của Mạc Trình Phong.”
Luật Hạo Thiên thoát khỏi tay ông:” Không cần ông giả hảo tâm.”
Tiết Đài Ân thở dài, không thèm nhắc lại.
Trong phòng bệnh, San San giãy dụa muốn ngồi dậy. Tương Tố Tâm vội vàng đỡ lấy cô:” San nhi, không cần…… Con nằm yên nói cũng được.”
San San nhìn bà đỡ tay mình tay, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống giường bệnh.
” Đừng khóc, đừng khóc con gái!” Bà đưa tay lau nước mắt cho cô:” Con là người mang thai, không thể cứ động cái là khóc, đối với đứa nhỏ cũng không tốt.”
San San run rẩy giơ tay lên, tay hai người hcajm vào nhau.
Đây là tay của mẹ sao, mềm mại, có chút thô ráp. Đây là tay của mẹ cô, mới trước đây cô thường xuyên nằm mơ thấy tay mẹ cô, ở nhẹ nhàng vỗ về cô……
Nhịn không được nước mắt lại bừng lên, Tố Tâm giúp đỡ cô lau nước mắt, đau lòng nói:” Con gái, đừng khóc, con khóc mẹ rát dâu lòng.”
“…… Bà thật là mẹ tôi?”
” Ta sao có thể lừa con.” Tố Tâm lau nước mắt nói:” Con gái, mẹ không có nhiều thời gian để sống, nói không chừng hôm nay cùng con gặp lại, ngày mai sẽ rời thế giới này mà đi. Ta chỉ là muốn nhìn con, nói cho con, mẹ cũng không phải nhẫn tâm vứt bỏ con, không có người nào không muốn đứa con của mình!”
Nước mắt San San rơi như suối tràn, tay run rẩy đưa lên, ôm lấy bà.
” Mẹ……”
Cô kêu lên, bà cả người chấn động, kích động nói:” San nhi, con rốt cũng nhận mẹ……”
……
Tố Tâm thở dài, nhớ lại năm đó:” Năm đó lúc ta mang thai con, chợt nghe tin cha con chết, ta thiếu chút nữa cũng không muốn sống, nhưng nghĩ đến trong bụng có đứa nhỏ, ta chỉ có thể chịu nhục sống tạm bợ. Khi ta sắp sanh, một người đàn ông đến đưa mẹ đến bệnh viện, sau đó hắn chiếu cố me con ta, hắn nói cho ta biết hắn tên là Mạc Trình Phong, ta nghĩ hắn là người tốt, nhưng không nghĩ tới, hắn tiếp cận ta là vì cướp đoạt bức di chúc cuat ta! Hắn là tên lừa gạt, là Nghiêm Tu Nhân thuê hắn!”
San San kinh ngạc nghe, chậm rãi cầm tay bà:” Mẹ, đừng tức giận.”
” Ta không tức giận, ta chỉ là đau lòng, đều do ta lúc ấy rất đơn thuần, bị người khác lừa gạt còn không biết, nếu không phải lúc hắn cùng Nghiêm Tu Nhân nói chuyện bị ta nghe thấy, chỉ sợ hai chúng ta cũng đều không sống nổi!”
” Sau đó ta thấy tình huống không ổn, liền ôm con muốn chạy trốn, trên đường bị hắn chặn lại, tranh chấp, ta rớt xuống vách núi. Không nghĩ tới ta không chết, chỉ bị gãy chân, bị người dan ở dưới núi cấp cứu, chờ ta tỉnh lại, sai người trở lại tìm con vài lần cũng không tìm được, con giống như biến mất khỏi thế gian này……”
Bên ngoài phòng bệnh, Tiết Đài Ân thở dài:” Kỳ thật cha cậu cũng không giống như cậu nghĩ như vậy, năm đó ông ấy lỡ tay đẩy Tố Tâm xuống núi, Nghiêm Tu Nhân liền giao San San chưa đầy một tuổi lấy san cho ông ấy, nhưng ông ấy không làm như vậy, mà đem đứa nhỏ ấy đến một cô nhi viện rất xa, sau đó ông ấy trăn trở tìm được tôi, nói cho tôi biết con gái của Nghiêm lão gia ở cô nhi viện, tôi liền đi tìm, đáng tiếc khi đó San San đã được chuyển tới cô nhi viện khác.”
Ông vỗ nhẹ nhẹ vai Luật Hạo Thiên:” Năm đó ông ấy mang theo cậu bảy tuổi, lúc đứng trước nhà của tôi, thật sự rất nghèo túng, ông ấy nói cho tôi biết mình không muốn làm chuyện này nữa, nhưng một khi đã lâm vào vòng luẩn quẩn hắc ám kia, sẽ không có biện pháp rời khỏi, sau lại tôi nghe nói ông ấy bị một đại ca giết chết, lúc ấy cậu chắc hẳn là chỉ có chín tuổi? Az…… Có lẽ ở trong mắt cậu ông ấy không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người tốt, đối với cậu quả thật chỉ nhìn thấy một mặt thiện lương của ông ấy.”
Luật Hạo Thiên thân thể run rẩy, muốn đưa tay lấy thuốc, như thế nào cũng không lấy được đầu thuốc lá kia. Cuối cùng anh giận dữ ném hộp thuốc lá xuống đất, hung hăng đạp lấy.
” Luật Hạo Thiên, tôi cảm thấy cậu cùng cha cậu rất giống nhau, trong lòng cậu, cũng có một mặt thiện lương. Tôi hy vọng cậu không nêm giống cha mình, cậu có thể làm người tốt!”
” Đủ rồi!” Luật Hạo Thiên chỉ vào ông mắng to:” Ông biết cái gì? Ông cái gì cũng không biết!”
Anh lui vài bước, trong mắt chứa đầy nước mắt, lại cắn răng không cho nước mắt kia chảy ra.
Lảo đảo vài bước, chạy ra khỏi bệnh viện.
———————————————–
Gió, ở bên tai anh gào thét, anh hít một ngụm, chạy nhanh về phía trước, không biết đích……
Cuộc đời anh ghét nhất một câu,” Cậu có thể làm người tốt, không nên giống cha mình!” Những lời này giống như ma rủa, quấn lấy anh hơn hai mươi năm.
Mười mấy năm trước, anh bởi vì một câu này, nhảy xuống nước lạnh như băng cứu người, nhưng khi anh cứu đứa nhỏ kia, chẳng những không nhận được cảm tạ, ngược lại còn bị vu oan thành anh là người đẩy đứa nhỏ. Cũng bởi vì anh có người cha như vậy, cho nên chuyện xấu này, đương nhiên đều đổ lên đầu anh!
Anh bất mãn với vận mệnh, đơn giản làm một người lạnh lùng, anh chuyển tới rất nhiều cô nhi viện, bởi vì anh rất đơn độc, rất lãnh khốc, rất táo bạo, chịu không nổi người khác khi dễ, vì một chút việc nhỏ có thể đi cùng đứa nhỏ khác liều mạng!
Cho đến khi anh vào cô nhi viện kia, vốn