
ầu giường đọc sách!
Lâm Tư Tư chạy đến ôm cổ anh, nước mắt nước mũi một phen rơi ra:” Hạo Thiên, anh Hạo Thiên, anh rốt cuộc cũng tỉnh……”
San San tựa vào cửa, nhìn người đàn ông kia, anh khuôn mặt tuấn mĩ, im lặng, ôn hòa…… Thấy những thứ này, cô đã thỏa mãn, cô cười cười, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia dùng loại ngữ khí mạc danh kỳ diệu nói:” Cô là ai?”
Cô quay đầu lại, đồng thời thấy trên mặt Luật Hạo Thiên biểu tình mờ mịt , còn Lâm Tư Tư biểu tình kinh ngạc.
” Cô là ai?” Anh lại hỏi.
” Anh Hạo Thiên……” Lâm Tư Tư vẻ mặt kinh ngạc:” Em là Tư Tư, anh Hạo Thiên, anh không nhận ra em sao? Em là Tư Tư?”
Luật Hạo Thiên nhìn cô:”Xin lỗi, tôi không biết cô.”
San San cũng không khỏi ngây dại, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ anh…… Mất trí nhớ?
Lúc này lão gia tử đi đến:” Nghe nói Hạo Thiên đã tỉnh?…… Tư Tư như thế nào ở đây? Con tro0wr về cho ta!”
” Con không về!”
” Làm càn!” Lão gia tử tức giận nói, phân phó hai thủ hạ phía sau :” Đem đại tiểu thư về!”
” Con không về! Con không về…… Con muốn chờ anh Hạo Thiên nhớ lại con……”
Lão gia tử sửng sốt:” Hạo Thiên nó làm sao vậy?”
Dương Đình cúi đầu nói:” Luật thiếu gia mất trí nhớ.”
” Tại sao có thể như vậy? “
” Bác sĩ nói đã tỉnh lại .”
Lão gia tử cau mày đi đến trước giường, nhìn Luật Hạo Thiên nói:” Con nhớ ta là ai không?”
Anh nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:” Không biết.”
” Vậy con có nhớ mình là ai không?”
” Tôi…… Tôi là Đằng Hải.”
San San cả người chấn động, kích động nhìn anh. Anh còn nhớ rõ mình là Đằng Hải, anh còn nhớ rõ……
Lão gia tử lắc đầu, cùng trợ lý nói:” Chiếu cố nó thật tốt, trước tiên quan sát vài ngày rồi nói sau.”
Tất cả mọi người đi ra ngoài, San san lúc này mới chậm rãi đi đến trước giường, không nói một tiếng nhìn anh.
” Đằng Hải.” Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô.
Cô cảm giác được ngực của mình đang run mãnh liệt, chậm rãi, cô hỏi:” Anh còn nhớ em là ai không?”
Cửa bệnh viện , Lâm Bạc dẫn con gái đi ra.
Một đoàn kí giả ùn ùn kéo tới, đem cửa bệnh viện vây quanh.
” Các người làm gì?” Lão gia tử tức giận nói:” Tránh ra!”
Truyền thông đứng đầu đắc tội không được, Lâm gia mặc dù có bối cảnh hắc đạo, nhưng cũng không thể khống chế toàn bộ truyền thông, những kí giả này lung tung viết, hắn chỉ có thể quét sạch.
” Lâm tiên sinh, chúng tôi muốn hỏi Tư Tư tiểu thư hai vấn đề, có thể chứ?”
” Không thể, không thể trả lời.”
Gặp lão đầu không đáp ứng, các phóng viên trực tiếp liền chuyển hướng Lâm Tư Tư:” Tư Tư tiểu thư, nghe nói cô mang thai, xin hỏi cha của đứa bé là ai?”
” Thật là quá đáng! Mau đem bọn đuổi đi!” Lão gia tử nóng nảy, phân phó thủ hạ cùng vệ sĩ, đuổi các kí giả đi.
Những kí giả này hoàn toàn đều liều mạng, tại tình huống nguy hiểm như vậy cũng vẫn hỏi:” Nghe nói Tư Tư tiểu thư không có bạn trai, vậy đứa bé kia là con ai? Nghe nói Tư Tư tiểu thư sống phóng túng, cha đứa bé là ai cũng không biết, có phải như vậy hay không……”
Đối mặt với đám kí giả dây dưa, Lâm Tư Tư sợ tới mức càng không ngừng ôm thân mình, ôm đầu mình:” Tôi không biết, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi……”
Đang hỗn loạn không thể rời ra, bỗng nhiên một thanh âm từ trong đám người truyền đến.
” Các người đừng nữa hỏi cô ấy, hỏi tôi là được.”
Giang Trục Thủy tao nhã từ trong đám người bước ra, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Tư Tư , thong dong nắm lấy tay cô.
” Loại vấn đề trẻ con này, tôi có thể trả lời cho các người – đứa nhỏ trong bụng Tư Tư, là của tôi.”
—————————————————–
” Anh có biết em là ai không ?”
San San run rẩy hỏi, sau đó không chớp mắt nhìn anh, trong lòng không biết là sợ hay là chờ đợi.
Một lúc sau, tim cô đập loạn một lúc, anh nhìn cô, chậm rãi nói:” San San.”
Nước mắt lập tức rơi ra.
” Anh còn nhớ em, vậy anh còn nhớ cái gì?”
Anh nhìn cô nói:” Chúng ta ở cùng một cô nhi viện, em bị những đứa trẻ khác khi dễ, anh che chở cho em, anh bị viện trưởng phạt, em cùng anh……”
San San che miệng, cô nghĩ đến cho dù anh trả lời không như cô muốn, nhưng cũng nhớ lại những việc này.
Anh chậm rãi vươn tay, cầm tay cô:” San San đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”
Trong lòng từng trận mừng rỡ, cô cảm thấy Đằng Hải của cô đã trở lại.
” Vậy anh còn có nhớ mình là Luật Hạo Thiên hay không? Là con nuôi Lâm gia con nuôi? Phó tổng tài Lâm thị?”
Anh ngơ ngác nhìn cô, mờ mịt lắc đầu:” Luật Hạo Thiên là ai? Lâm thị là cái gì vậy? Những thứ này…… Đều có liên quan tới anh sao?”
San San sửng sốt một chút, cười nói:” Không có, những thứ này cũng không liên quan đến anh. Từ hôm nay trở đi, anh chính là Đằng Hải, không bao giờ là Luật Hạo Thiên nữa.”
Nói xong, cô hơi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thanh âm của anh sấu kín bên tai cô:” San San, đừng rời khỏi anh được không? Anh chỉ có em, tất cả mọi người không để ý tới anh, chỉ có em cười với anh, cho nên…… Đừng rời khỏi anh.”
” Em sẽ không rời đi anh nửa bước, cho dù anh đuổi em, em cũng không đi. Đằng Hải, em vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh anh……”
Đằng Hải, xem ra ông trời đối đãi không tệ, em chờ đợi mười năm, cuối cunghf cũng gặp lại anh.