
váy mẹ uống rượu ăn thịt, làm cho người dân trong thành chịu bao nhiêu cực
khổ!” Trong thành tinh thần quần chúng sục sôi rống to bay thẳng lên trời xanh.
Thiết Minh Anh hai chân mềm nhũn, chớp mắt trắng bạch, ngất
đi.
“Thế cục hôm nay đã đổi, ngươi nếu như giết Thiết Minh Anh,
chính là tổn thất đến dân chúng Thiết thành. Thiết gia quân tuyệt không tha nhẹ
cho ngươi!” Thiết Mộc Ưng hai mắt nhìn thẳng Chu Kỳ, tay phải vung lên.”Thiết
gia quân, vào thành!” Lời nói vừa dứt, Thiết gia quân binh phân ba đường, thế
như chẻ tre tới gần về phía trước.
Thiết Mộc Ưng mới đến trước cửa thành, còn không có hạ lệnh
công thành, cửa thành cao ba trượng từ từ mở ra, trước mặt hắn chính là tiểu cô
nương gương mặt tròn tròn khi nãy. Tiểu cô nương này trên đầu có hai búi tóc
cũng tròn, vẻ mặt rất bẩn, lại mở to đôi mắt sáng long lanh yên lặng nhìn hắn,
hơn nữa ──
Vẻ mặt vui vẻ?
Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng, mày rậm càng nhăn lại.
Tên thủ lĩnh ngồi trên Cao Mã, thoạt nhìn mặt rất hung, khí
thế so còn dọa người, nam nhân này chính là tướng quân a! Kim Phúc hăng say đối
với hắn chói lọi cười.
Nàng nguyên bản tại Giác thành vừa diễn xong cảnh tay không
đoạt được bách đao, vừa nghe đến tướng quân này bị giam ở ngoài cửa vào không
được, liền xung trận lên ngựa tiến tới đây.
Bánh bao tướng quân nếu không thể vào thành, nàng cái này một
chuyến đi chẳng phải hao cổng tổn sức mà không được gì . Vì vậy, trong lúc đó
nàng giống như con khỉ trái chui phải nhảy tiến vào quân địch, mạnh mẽ đâm tới
xông thẳng cổng thành chính.
“Bánh bao tướng quân, nhanh lên tiến vào!” Kim Phúc đến một
bên đẩy ra cổng, vừa hướng Thiết Mộc Ưng vẫy tay.
Thiết Mộc Ưng không biết cô nương tự ý đổi tên hắn thành
bánh bao này là ai, chỉ cảm thấy nàng thần lực phi phàm, hẳn là nhân tài. Hắn giục
ngựa, đi qua bên người nàng thì gật đầu hướng nàng thăm hỏi.
Kim Phúc tới gặp trạng, cười đến híp mắt không thấy thái sơn
.
Nàng hướng hắn vươn tay ──
A? Thiết Mộc Ưng sau khi cưỡi ngựa như bay qua bên người
nàng, Kim Phúc tới đây mới lấy lại tinh thần, hai tay nhìn rỗng tuếch .
“Bánh bao ? Không phải nói tướng quân vừa về đến thì có thể
có bánh bao ăn? Hay là hắn muốn tới địa phương khác trao đổi?” Kim Phúc dạo qua
một vòng, chỉ thấy quần chúng ở cửa tất cả đều theo đuôi Thiết gia quân, hướng
phía trong thành đi đến.
Ánh mắt của nàng sáng ngời, cảm thấy mừng rỡ ──
Nhất định là muốn đến nơi khác để đưa bánh bao rồi, nàng
cũng muốn nhanh chóng lấy bánh bao nha.
Kim Phúc cước bộ nhanh hơn, thở phì phò vài tiếng liền lại lần
nữa tiến vào giữa quần chúng, liều mình chạy về phía sau lưng Mộc Ưng. . . . .
.
Lúc này, Chu Kỳ vừa thấy Chu gia quân liên tiếp bại lui, vội
vàng bắt Thiết Minh Anh đi xuống thành lâu, chỉ hy vọng Thiết Mộc Ưng còn có
chút tình cảm anh em, như vậy con bài trong tay hắn mới có tác dụng.
“Thiết gia quân không giết người đầu hàng, cong không mau đầu
hàng.” Thiết Mộc Ưng oai phong ngồi trên trên ngựa đen, khuôn mặt tràn đầy
chính khí, dáng người bất phàm.
“Tỉnh lại cho ta!” Chu kỳ đánh cho Thiết Minh Anh một cái
tát, muốn hắn cầu tình.Thiết Minh Anh rên rỉ tỉnh lại, vừa nhìn thấy Thiết Mộc
Ưng đứng đằng trước, nước mắt nước mũi toàn bộ phun ra.
“ Đệ đệ tốt, ngươi phải cứu mạng ta a! Đều là Hồng Tuyết
Anh yêu phụ kia bảo ta mở cửa thành . . . . . .” Thiết Minh Anh kêu to.
“Buông hắn ra, ta cam đoan khi trục xuất ngươi rời đi sẽ
không còng tay xiềng chân, chừa cho ngươi chút tôn nghiêm.” Thiết Mộc Ưng nhìn
Chu Kỳ, con mắt sát khí mang đầy sát khí, chỉ sợ cả Chu gia quân cũng không phải
đối thủ của hắn.
“Khẩu khí thật là lớn, ai nói Chu gia quân nhất định sẽ
thua. . . . . .” Chu Kỳ bả đao càng ép vào trong cổ Thiết minh Anh.
“Ngươi nhìn cho kỹ ai đang nắm cục diện.” Thiết Mộc Ưng lạnh
lùng cắt đứt lời của hắn.
Chu kỳ nhìn lại, thiếu chút nữa chân quỵ xuống mặt đất, mới
một cái nháy mắt, tường thành trong ngoài đều bị Thiết gia quân cho đoàn đoàn
bao vây .
“Ta biết người sẽ làm được!” Thiết Minh Anh lau đi nước mắt
nước mũi trên mặt, quay đầu hướng Chu Kỳ quát.”Ngươi cái tạp chủng này còn
không mau thả ta ra!”
Chu Kỳ nheo mắt,chủy thủ càng thêm đâm vào cổ Thiết minh Anh
, chảy ra một vết máu.
“Đánh chó phải nhìn mặt chủ, ngươi hiện đang đứng ở địa bàn
Thiết thành “Thiết Mộc Ưng cởi bỏ thiết chế mặt nạ bảo hộ hương đến bên cạnh địch
càng lúc càng gần, truyền lệnh tiểu binh vội vàng tiến lên tiếp nhận.
Một hồi gió lạnh thổi qua, tóc đen Thiết Mộc Ưng trong gió
rét giơ lên, đôi mắt lạnh như băng được không hề có tia tình cảm, làm cho người
gặp phải hoảng sợ.
“Ta thả hắn, ngươi phải bảo vệ mạng ta.” Chu kỳ nắm chặt chủy
thủ, biết rõ Thiết Mộc Ưng nhất ngôn cửu đỉnh ( đã nói là sẽ làm )
Thiết Mộc Ưng sau khi gật đầu, Chu Kỳ nghe một cổ nước tiểu
mùi khai, cúi đầu xem xét ——– Thiết Minh Anh cư nhiên sợ đến tiểu trong quần.
“Đi thôi, kẻ vô dụng.” Chu Kỳ khinh thường đem Thiết Minh
Anh đẩy về phía trước. Thiết Minh Anh bị ngã sấp bên chân Thiết Mộc Ưng, Thiết
Mộc Ung thân thủ nâng hắn dậ