
là biểu đạt ý nghĩ của mình mà thôi, người với ta bất
đồng mà, tiểu thư không cần nghe Cẩm nhi nói lung tung, người. . . . .
."
Lạc Tuyết kiên quyêt ngắt lời nói: "Cẩm nhi, ngươi nói đúng,
gả một người trong lòng, mới là đúng! Nếu không cuộc sống sẽ không còn
là cuộc sống nữa, giống như một cái giếng cạn, cũng tìm không thấy dòng
nước trong . Vậy nên ta quyết định, ta nguyện ý gả vào Trang vương phủ,
gả cho Long Ngạo Thiên!"
"Tiểu. . . . . . Thư! Ngươi thật sự đã quyết định? Không nghĩ nữa sao? Đây chính là đại sự cả đời đó!" Cẩm nhi vội la lên.
Lạc Tuyết trong lòng đã có đáp án, cả người cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều,
đứng dậy cười lúm đồng tiền như hoa hiện lên, nhẹ nhàng , quần lụa mỏng
trước gió bay phất phới, giống như một con bươm buớm đang vỗ cánh, chuẩn bị bay về phía chân trời. . . . . .
Bữa tối, Lạc Tuyết nghiêm túc hướng Lê Sinh Niên cùng Triển Nguyệt Dung nói ra quyết định của mình.
"Cha, mẹ, Nữ Nhi mấy ngày đã suy nghĩ kỹ càng, đã nghĩ xong, nữ nhi đồng ý gả cho Trang Thân Vương làm trắc phi."
"Lạc nhi, ngươi thật sự quyết định như vậy sao? Làm tiểu thiếp sẽ chịu rất
nhiều uất ức, mẹ không muốn ngươi gả đi chịu sự ức hiếp chính thất!"
Triển Nguyệt Dung lo lắng nói.
"Đúng a, hơn nữa theo quy củ, không thể dùng kiệu tám người khiêng, không đươc tổ chức hôn lễ." Lê Sinh Niên cũng không đồng ý.
"Cha, những thứ này đều là hình thức mà thôi, nữ nhi không buồn để ý. Nữ nhi
cũng không sợ chịu uất ức, gả cho một người mình thích, chính là hạnh
phúc. Hơn nữa như vậy cũng có thể chặn Vương Thừa Tướng, Lý thượng thư
cùng Đỗ đại nhân bon họ tức giận, không phải vẹn toàn cả đôi bên sao?"
Lạc Tuyết an ủi.
"Lạc nhi, những thứ khác đều không quan trọng,
ngươi đừng vì cha mà lo lắng, phụ thân sẽ không vì tiền đồ của mình mà
đem hôn nhân của con liên quan, nếu không cha , mẹ cũng không xứng để
sống trên đời này nữa!” Lê Sinh Niên thật lòng khuyên nhủ.
"Đúng
như vậy, Lạc nhu, chỉ có ngươi thật sự hạnh phúc, cha mẹ mới không làm
thất vọng ân nhân của mình!" Triển Nguyệt Dung mũi đau xót, không nhịn
được khóc .
Lạc Tuyết vẻ mặt xúc động, đứng dậy hướng cha mẹ quỳ
xuống, "Lạc nhi làm cha mẹ thương tâm, là Lạc nhi có lỗii, xin cha mẹ
tin tưởng Lạc nhi, cũng tin tưởng Trang Thân Vương, được không?"
"Nữ nhi, con mau dậy đi. Chúng ta đồng ý con là được, con không cần quỳ. . . . . ."
Lạc Tuyết cười rộ lên, lấy ra khăn tay ra thay Triển Nguyệt Dung lau khô
nước mắt, mẹ con hai người thân thiết ôm nhau, Lê Sinh Niên cũng không
kìm hãm được đưa hai cánh tay ra ôm lấy hai người thương yêu nhất của
mình, ba người đều vui vẻ cười to.
Hoàng Cung Đại Nội, Thượng Thư Phòng.
"Hoàng huynh, Thần Đệ muốn nạp trắc phi. Là con gái Lê Thị Lang, Lê Lạc Tuyết." Long Ngạo Thiên cung kính dâng tấu nói.
"Hả? Thật sao? Lần này trẫm phải chúc mừng hoàng đệ rồi ! Lê Lạc Tuyết?
Trẫm hình như có nghe nói nữ tử này, tài mạo song toàn ! Hoàng đệ ngươi
thật là có phúc a! Ha ha!" hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên lớn hơn Long
Ngạo Thiên một tuổi cười vui vẻ nói. Bọn họ mặc dù không phải một mẹ
sinh ra, nhưng tình cảm lại rất tốt, tuổi tác cũng chênh lệch là bao,
cho nên hai người vô cùng hợp ý, nghe được hoàng đệ muốn nạp thiếp, cũng vì hắn vui mừng không dứt.
"Cám ơn hoàng huynh!"
"Trẫm sẽ cho người chuẩn bị cho các ngươi một món lễ lớn , bình thường cô gái
khác gả làm trắc phi thì thôi, nhưng cô gái này, cũng không thể để uất
ức được, trẫm cũng sẽ chuẩn bị phần của nàng."
"Hoàng huynh,
không cần, Thần Đệ cám ơn tâm ý của người, Lạc Tuyết dù sao không phải
chính phi, làm như vậy chỉ sợ có người nói xấu." Long Ngạo Thiên cự
tuyệt nói.
"Ngươi nha, luôn suy nghĩ chu đáo như vậy. Trẫm sẽ an
bài, ngươi đừng xen vào. Đi, ngày hôm nay ở lại trong cung dùng bữa,
cùng trẫm ăn chút gì đó!" Long Ngự Thiên dùng giọng điệu chắc chắn nói.
"Dạ, Thần Đệ tuân lệnh!" Sính lễ và hôn thư đã được người của Trang vương phủ đưa đến phủ thị lang, ngày cưới cũng đã chọn được, đầu tháng tám.
Thời gian còn lại, Triển Nguyệt Dung vội vàng chuẩn bị đồ cưới. Lạc Tuyết
không có việc gì làm, trừ bỏ bị lôi kéo may đo y phục, còn chuẩn bị tâm
tình xuất giá. Nàng vui mừng kích động, ước mơ thật nhiều về cuộc sống
hạnh phúc sau khi gả cho hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đều không giống nhau,
trong lòng rất nhiều tư vị.
Cẩm nhi vừa nhìn thấy Lạc Tuyết bộ
dạng mất hồn mất vía, liền không nhịn được trêu đùa đôi câu, Lạc Tuyết
không biết nói gì, bỗng nhiên nhớ lại, chuyện của Cẩm nhi nàng còn chưa
hỏi!
Vội đi tìm Triển Nguyệt Dung, "Mẹ, Cẩm nhi đã đi theo con
nhiều năm, chúng ta tình thân như tỷ muội, con xuất giá xong, nhờ mẹ
giúp nàng đính hôn với con trai của Tôn quản gia trong phủ chúng ta! Hai người bọn họ đã sớm có tình ý với nhau, xin mẹ làm chủ thành toàn cho
họ!"
"Thật sao? Nếu thật là như vậy, mẹ nhất định giúp bọn họ tổ chức hôn sự. Con đừng lo lắng!" Triển Nguyệt Dung gật đầu một cái.
"Cám ơn mẹ!" Lạc Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào.
"Lạc nhi, con sắp phải xuất giá rồi, cha cùng mẹ cũng không thể lừa gạt con
nữa, n