pacman, rainbows, and roller s
Quần Áo Xốc Xếch

Quần Áo Xốc Xếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32973

Bình chọn: 7.5.00/10/97 lượt.

để áo quần cô xốc xếch trước mặt mọi người, xem cô có thể bình tĩnh như lúc ban đầu hay không.

Đáng tiếc, anh đã không làm như vậy.

Tại sao? Không tại sao cả.

Sau khi Tiêu Thần rời đi được một lúc, Niệm An mới từ khúc quanh đi ra, vì vậy cô không nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Lexus đã đỗ lại khoảng chừng mười phút, mà từ vị trí của chiếc xe, vừa đúng có thể nhìn thấy bọn họ ở khúc quanh….Trên đời này chỗ nào mới là chỗ tuyệt đối an toàn đây?

Đỗ lại không bao lâu, tài xế bên trong chiếc xe Lexus thấy Tiêu Thần sau khi đi xa mới hỏi người ngồi đằng sau: “Lão Mộ, vẫn tiếp tục chờ sao?”

Lão Mộ trong miệng tài xế chính là Mộ Hữu Thành, mới vừa rồi anh quả thật có chuyện, đi công ty dặn dò mấy câu, sau đó quay lại đây, khiến tài xế kinh hãi trước tốc độ của anh, nhưng khiến người khác không ngờ chính là anh vừa tới đã thấy những cảnh như vậy.

Giọng nói của tổng giám đốc Mộ không lớn không nhỏ: “Anh ở lại chỗ này, lái xe qua kia một chút, đợi ở cửa khách sạn phía trước.” Nói xong anh liền mở cửa xe bước xuống.

Tài xế vội hỏi: “Lão Mộ thì sao?”

Không thấy trả lời, nhưng tài xế tinh mắt thấy anh đi được mấy bước, giơ tay vẫy một chiếc taxi.

Tài xế nghĩ: Lão Mộ không phải có ý tránh cho bà nhà nghĩ rằng mình đã nhìn thấy thì còn nguyên nhân nào khác đây?

Khách sạn Hân Thành chính là khách sạn năm sao của Mộ thị, thiết bị hạng sang, bài trí trang nhã.Giờ phút này, trong căn phòng cao cấp ở tầng mười ba, Mộ Tình đang đón tiếp một vị bằng hữu.Cô gọi cô ta là Lý Lệ Chân, lớn hơn Mộ Tình một chút, khoảng chừng 25-26 tuổi.Cô mặc một chiếc đầm hở vai, vạt váy chỉ tới đầu gối, vừa hấp dẫn vừa xinh đẹp.

Mộ Tình rót cho cô ta một ly nước chanh, cười nói: “Lệ Chân, sao chị biết em đã trở về?”

Lý Lệ Chân trách móc nhìn cô nói: “Còn phải nói sao, tới cũng không lên tiếng chào hỏi.Nếu không phải là Triệu quản lý nói cho chị biết, sao chị có thể biết em ở đây.”

Nghe thấy cô ta xưng hô như vậy, Mộ Tình ngồi thẳng lên nói: “Ở đây rất tốt.”

Lý Lệ Chân dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nói thẳng: “Chỉ cần không ở cùng với mẹ kế của em, em đều cảm thấy tốt.”

Mộ Tình tự rót cho mình một ly rượu đỏ, uống vơi nửa ly nói: “Chính xác.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy Lý Lệ Chân thở dài một hơi: “Em ngốc quá.Em làm vậy chẳng phải là đem hết việc nhà tặng cho cô ta sao? Cô ta ở nhà em tiêu diêu tự tại, còn em chỉ có một mình trong khách sạn, có nhà cũng không thể về, nói thế nào cũng là em thua thiệt.”

Mộ Tình để ly rượu xuống, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy nếu cứ chuyển ra như vậy quả thật có lợi cho cô ta, nhưng chính cô cũng không thể chịu nổi cùng cô ta sống chung một nhà.

Lý Lệ Chân khẽ mỉm cười: “Nghe lời chị Chân, chuyển về nhà đi, như vậy mới có cơ hội đấu với cô ta.”

Mộ Tình trầm mặc, có thể thấy cô đang do dự.

Lý Lệ Chân là quản lý nhỏ của Mộ thị, trước kia lúc còn làm thư ký đến nhà họ Mộ đưa tài liệu, bởi vì tuổi tác cũng không cách biệt so với Mộ Tình cho nên hai người liền trở thành bạn bè, những năm Mộ Tình ở Mỹ, đa số chuyện của cô và người phụ nữ đê tiện kia đều do cô ta nói cho cô.Vì vậy Mộ Tình vẫn đang suy nghĩ những lời Lý Lệ Chân nói.

Tài xế đưa Niệm An trở về nhà, Niệm An gọi điện thoại hỏi tổng giám đốc Mộ lúc nào thì trở về ăn cơm. Tổng giám đốc Mộ nói, buổi tối có xã giao, cô ăn trước đi.Niệm An nghe được bên kia đầu tiện thoại có giọng nói của phụ nữ, lúc cúp điện thoại còn tự bảo mình không được nghĩ lung tung....Trong đoàn cố vấn của anh không phải có rất nhiều phụ nữ giỏi giang sao? Khách hàng của anh cũng có rất nhiều phụ nữ thành đạt, anh....

Nhưng nói tóm lại, bản tính đa nghi lại thêm sự nhạy cảm của phụ nữ khiến cho cô sau nhiều giờ liền suy nghĩ lung tung, trong đầu không ngừng xuất hiện tên tuổi của hai người đàn ông này: Tiêu Thần, Mộ Hữu Thành.

Không biết có phải trùng hợp hay không, hai người này cũng có vài điểm giống.

Căn biệt thự của nhà họ Mộ được xây theo kiến trúc Châu Âu, trên cùng là lầu lửng, có không ít đồ sưu tập, mỗi lần Mộ Hữu Thành đi công tác các nước sẽ đem về một chút đặc sản nơi đó, lấy ngọc quý khảm lên.Tầng hai là phòng ngủ, tổng cộng có bao nhiêu phòng thì Niệm An cũng chưa từng đếm qua.Ngày cô mới tới người phụ trách dọn dẹp đã oán giận với cô, chỉ riêng việc dọn dẹp mỗi ngày đã mệt muốn chết --- Đương nhiên giọng nói rất khoe khoang.Tầng một là phòng khách, khu nghỉ ngơi, trước cửa còn có một bể bơi, nước trong hồ xanh biếc phản chiếu bồn cây hai bên.Hồ nước này mỗi ngày đều được thay nước thông qua hệ thống thoát nước. Mỗi thứ sáu, thứ bảy Mộ Hữu Thành đều bơi hai giờ đồng hồ, mặc kệ mưa gió.

Trước khi Niệm An tới nhà họ Mộ, có ba người giúp việc phụ trách dọn dẹp phòng ốc, mỗi người một tầng, ai cũng cho rằng mình là người cực khổ nhất.Sau khi Niệm An đến, tạm thời người giúp việc tầng hai nghỉ việc, tất cả phòng ngủ phòng khách đều do cô tự mình quét dọn.Còn lại tầng một và tầng ba cũng bị chuyển đi.

Dĩ nhiên là cô làm trước nói sau, Mộ Hữu Thành biết được chuyện này là sau khi anh đi công tác trở về, chuyện đã qua một thời gian.Anh đã