
mặt cô.
“Ở trong bộ đội,
phòng ký túc xá nhìn từ bên ngoài đều giống nhau, có lần anh đi vệ sinh
đêm về không nhìn rõ, chui vào nhầm phòng, trèo lên giường người khác
ngủ cả đêm.”
“Làm sao anh có thế ngốc như vậy a! Phòng của mình
mà còn nhận nhầm được! Vậy sau này em theo quân rồi, chẳng lẽ em đều
phải lo lắng xem anh có nhận lầm phòng không, có ngủ nhầm luôn trên
giường người ta không hay sao?” Hàn Mai làm như thật trêu anh.
“Em yên tâm, giường của em, anh nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được!”
“Vậy mũi anh liền là mũi chó a!”
Nói xong, Hàn Mai “Xọat” một tiếng lập tức chui khỏi ngực Triệu Kiến Quốc.
“Tốt! Em lại dám nói anh là chó! Xem anh như thế nào thu thập em.”
“Em không dám! Thật không dám mà! A….”
“Còn dám hay không? Hả?….”
“Không dám! Binh ca ca tha cho em đi ….. A…..”
Hàn Mai đột nhiên bị vấp vào đá, ngã xuống đất. Triệu Kiến Quốc lập tức
xoay người, lấy thân làm đệm đỡ Hàn Mai vào trong ngực. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, không ai nói một câu.
Triệu Kiến Quốc lật người đè Hàn Mai xuống dưới, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô.
“Vợ, em thật tốt!”
Hàn Mai ở lại bộ đội
hai buổi tối, đến sáng ngày thứ ba thì theo xe của ban cấp dưỡng rời đi. Cô không cho Triệu Kiến Quốc tới tiễn mình vì sợ bản thân sẽ không khắc chế được mà khóc lên.
Cô không biết là sau khung cửa sổ không xa có một đôi mắt kiên nghị đang thâm tình nhìn mình.
Triệu Kiến Quốc đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng nho nhỏ lên xe, nhìn
chiếc xe biến mất nơi cuối đường, trong lòng âm thầm thề: Vợ, anh sẽ
không để em phải sống cuộc sống như vậy lâu hơn nữa! Còn có hai tháng,
hai tháng sau, chúng ta sẽ không phải tách ra nữa rồi!
Phạm Bằng nhìn Liên trưởng nhíu chặt chân mày, không khỏi thở dài nói sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại a!
* * * * * *
Hai ngày sau, Hàn Mai về tới trấn, vừa xuống xe cô liền đi tới tiệm ăn.
Không biết cô không ở nhà mấy ngày, trong tiệm buôn bán ra sao? Tuy
Thạch Đầu nói cô không cần vội đến cũng được nhưng Hàn Mai biết cô đột
nhiên bỏ xuống chuyện trong tiệm chạy đến bộ đội thăm chồng, mặc dù
Thạch Đầu không nói gì, Tiểu Thúy cũng nói rằng hiểu, nhưng trong lòng
cô vẫn có chút băn khoăn.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, công
việc trong tiệm cơ bản đã kết thúc. Tiểu Thúy ngồi sau quầy hàng xem lại sổ sách, Quách Hồng cầm cây chổi quét sàn, hai người vừa nhìn thấy Hàn
Mai trở lại, lập tức ra đón.
“…Mau, để túi xuống, ngồi xuống uống cốc nước trước.”
“Trên đường đi có tốt không? Không có chuyện gì xảy ra chứ? Tôi đã bảo là để
Thạch Đầu đưa cô đi cô lại không chịu. Cô là phụ nữ, lại chưa đi xa nhà
bao giờ, thật là làm cho người ta không yên tâm.” Tiểu Thúy oán giận
nói. Tiểu Thúy hiện tại đã mang thai hơn sáu tháng, thời điểm ba tháng
còn chưa nhìn ra hình dạng gì, đến tháng thứ tư bụng của Tiểu Thúy giống như bị thổi hơi, nhanh chóng phồng lên, bây giờ đứng lên cũng không
nhìn thấy chân nữa.
Hàn Mai hâm mộ nhìn bụng Tiểu Thúy, trêu ghẹo nói, “Tôi cũng muốn nhưng cô cũng không phải không biết Thạch Đầu nhà
cô, anh ấy mà nguyện ý rời khỏi cô một khắc sao? Còn hận không thể đem
cô biến nhỏ lại treo trên lưng quần, đi đâu cũng mang theo người ấy. Tôi mà nói muốn để Thạch Đầu đưa đi, ngoài miệng anh ấy không nói gì, trong lòng có khi đang không ngừng âm thầm mắng tôi cũng nên!”
Quách Hồng nghe Hàn Mai nói không nhìn được “Ha ha” cười lên.
Tiểu Thúy mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, không biết nói lại Hàn Mai như thế
nào, nghĩ thầm, sớm muộn gì cô cũng sẽ giống như tôi bây giờ, xem lúc
đấy cô còn cười được không?
Cũng khó trách Tiểu Thúy ngượng
ngùng, kể từ khi mang thai, Thạch Đầu nhà cô đúng là rất khẩn trương,
không sợ bị người khác chê cười, ngày ngày một bước cũng không rời khỏi
vợ. Tiểu Thúy mặc dù cả ngày oán giận Thạch Đầu nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ loại khẩn trương này của chồng.
“Vừa trở về đã khi dễ
mẹ của con tôi, nếu đem vợ tôi chọc tức, cho dù Triệu Kiến Quốc tự mình
đến tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Thạch Đầu đi ra từ phòng bếp, nghe thấy Hàn Mai đang trêu chọc Tiểu Thúy, không thể không nói giúp vợ đôi ba câu.
Hàn Mai thấy Thạch Đầu tới, hỏi thăm tình huống mấy ngày nay trong tiệm.
“Cũng không tệ lắm, có tôi ở đây rồi, cô cứ yên tâm! Mấy ngày qua đều đông
khách tới tiệm ăn cơm, cũng không thiếu người nhìn thấy món ăn của tiệm
ngon miệng, muốn mua mang về nhà ăn. Tôi suy nghĩ thấy đây cũng là một
cơ hội, dù sao buổi trưa nhiều người, chỗ ngồi trong tiệm cũng có hạn,
thời gian mọi người tới dùng cơm cũng không sai biệt nhau lắm, làm ăn
kiểu này dù làm thế nào cũng có hạn. Nhưng nếu chúng ta làm xong món ăn
có thể để khách mang về thì không giống nhau, như vậy sẽ không chiếm đi
không gian trong tiệm, hơn nữa người thích món ăn của tiệm chúng ta có
thể mua món yêu thích mang về nhà giữ đến buổi tối hâm lại ăn. Cô thấy
thế nào?” Thạch Đầu không kịp chờ đợi nói ra suy nghĩ của mình, mặt mong đợi nhìn Hàn Mai.
Hàn Mai nghe xong đề nghị của Thạch Đầu, nghĩ
thầm quả nhiên là có đầu óc kinh doanh. Theo lý mà nói ban