
Mai khóc một chút rồi dần dần ngừng lại, nhìn Triệu Kiến Quốc kiên định nói, “Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng về sau không cho phép lại xảy ra nữa. Em biết rõ anh là một người lính, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của anh, binh sĩ dưới quyền cũng là trách nhiệm của anh. Nhưng anh là chồng của em, em cũng là trách nhiệm trên vai anh, cả đời
hạnh phúc của em đều ở trên tay anh. Chúng ta sau này sẽ có đứa bé, anh
còn có trách nhiệm của một người cha. Em không quan tâm chuyện anh có
đem em xếp hạng cuối cùng hay không, chỉ xin anh trước khi quyết định
làm bất cứ cái gì đều phải nghĩ đến em đầu tiên, nhớ có một người một
mực… chờ anh về nhà….”
Hàn Mai nghẹn ngào nói xong, nước mắt lại chảy ra.
Triệu Kiến Quốc cúi đầu, đau lòng hôn lên nước mắt của Hàn Mai, không để sót
lại giọt nào. Miệng không ngừng nhỏ giọng nói, “Sẽ không, về sau sẽ
không bao giờ nữa. Anh đồng ý với em, mặc kệ như thế nào, nhất định sẽ
bình an trở về gặp em. Đừng khóc, có được hay không?”
Hàn Mai lấy được lời hứa của anh, dần dần dừng khóc.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ thật say Ngày hôm sau, lúc Hàn
Mai tỉnh dậy đã không thấy Triệu Kiến Quốc đâu. Cô chuyển thân thể sang
nằm lên vị trí tối qua Triệu Kiến Quốc đã nằm, kéo cao chăn trùm kín
đầu, một cỗ mùi vị của đàn ông thành thục tràn đầy khoang mũi khiến cô
đặc biệt thấy an lòng, ngọt ngào lại ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua
hai người giằng co đến lúc trời gần sáng mới đi ngủ. Hàn Mai không phải
là người không chịu được khổ, nếu không cô đã không chủ động xin được
theo quân, cô cũng không phải người yếu ớt, chỉ là một đêm không ngủ, cả ngày hôm sau sẽ không có tinh thần, nên cô mới thừa dịp Triệu Kiến Quốc ra ngoài vội vàng ngủ bù.
Phạm Bằng vừa mới đi đến sân huấn đã
ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người Triệu Kiến Quốc. Làm lính đã
nhiều năm, vết thương lớn nhỏ gì cũng có rồi, Phạm Bằng ngửi một cái,
biết ngay mùi này là mùi gì. Nhìn Liên trưởng Triệu thỉnh thoảng lại
siết chặt eo rất quái dị liền nghĩ ngay ra là chuyện gì.
Phạm
Bằng không có ý tốt trêu, “Ơ, Liên trưởng đại nhân bị làm sao vậy? Thế
nào lại không cẩn thận để trật cả khớp eo như thế. Đừng nói là anh bị
chị dâu đánh nha!”
Triệu Kiến Quốc nhìn vẻ mặt mập mờ của chiến hữu lâu năm, cả mặt đen lại, quay đầu đi không thèm để ý.
Phạm Bằng không chút nào bị ảnh hưởng, sờ sờ mũi, cười đến nghẹn, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay.
Không tới nửa ngày, sự kiện “Liên trưởng Triệu bị trật eo” được lan truyền trong toàn liên đội với nhiều phiên bản khác nhau.
Phiên bản một nói, Liên trưởng Triệu vừa mới tân hôn đã đem vợ ném trong nhà, chị dâu tức giận, tự mình tìm đến tận bộ đội chém giết. Tối qua, hai
người cãi nhau một trận, hơn nữa còn vung tay đánh nhau, kết quả chị dâu thừa dịp Liên trưởng không chú ý một cước đạp Liên trưởng từ trên
giường xuống đất, dẫn tới Liên trưởng bị trật eo.
Phiên bản hai
nói, Liên trưởng bởi vì thời gian dài không gặp vợ lại đột nhiên được
gặp, nhất thời không kìm nén được kích tình, không khống chế được sức
lực mới làm trật eo.
Phiên bản ba nói, chị dâu đi thật xa tới
thăm Liên trưởng, Liên trưởng vì muốn dỗ vợ vui vẻ mới làm một bộ động
tác có độ khó cao nên mới làm cho eo bị trật khớp.
………….
Mọi người ai cũng cho rằng phiên bản của mình mới đúng, không ai chịu
nhường ai. Chỉ đạo viên khẳng định chính tai hắn nghe được, chính mắt
hắn nhìn thấy. Những người khác cũng không chịu yếu thế, nói suy đoán
của họ là có căn cứ, mấy người không nhìn thấy hôm qua chị dâu khóc Liên trưởng đau lòng như thế nào sao?
Đến cuối cùng cũng không ai nói ra được phiên bản cuối cùng là gì, nhưng tất cả binh sĩ đều khẳng định, ngày thứ nhất chị dâu đến bộ đội, Liên trưởng lập tức bị trật eo! Đừng
thấy người ta chân tay mềm mại yếu ớt, lực bộc phát rất mạnh nha, có thể bắt được Liên trưởng đại nhân không phải ai cũng làm được.
Vì
thế, những binh sĩ này lập tức sùng bái Hàn Mai cuồn cuộn như nước. Lúc
này Hàn Mai vẫn buồn bực ngủ trong nhà khách, không hề biết rằng uy danh của mình đã vang xa như thế nào.
Triệu Kiến Quốc huấn luyện xong trở về vẫn thấy vợ đang nằm trên giường ngủ say. Anh đặt hộp cơm trong
tay xuống, mở hộp giữ nhiệt trên bàn ra thấy bánh bao và cháo vẫn còn
nguyên liền cau mày. Như vậy sao được, cả ngày cô chưa ăn gì nhất định
là rất đói bụng. Ban đầu anh nghĩ vợ ở nhà một mình có thể tự chăm sóc
mình, kết quả thì sao? Ngay cả cơm cũng quên không ăn, thế này bảo anh
làm sao mà yên tâm được.
Nhìn vợ ngủ, cái miệng nhỏ nhắn nhếch
lên một chút, bộ dáng vô cùng dễ thương. Triệu Kiến Quốc nằm xuống bên
cạnh Hàn Mai, nắm lên một lọn tóc dài nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt cô.
Hàn Mai đang ngủ thì cảm thấy giống như có con sâu đang bò trên mặt , mắt
cũng không mở mà đưa một tay lên sờ mặt nhưng không thấy cái gì. Chỉ
nghe thấy một tiếng nén cười vang lên bên tai, cô biết ngay là Triệu
Kiến Quốc, lật người một cái đè lên người anh.
“Được lắm, dám trêu em.”
Triệu Kiến Quốc kéo đầu vợ xuống, hôn một cái lên môi cô.
“Ai bảo em đến bây