
Kiến Quốc cưới được con là phúc khí của nó,
Con đáp ứng ta, ở bên cạnh chăm sóc cho nó thật tốt, đáp ứng ta!”
“Con đồng ý.” Hàn Mai nhìn ánh mắt mong đợi của bà, kiên định nói, cho dù bà không cầu khẩn, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.
“Tốt…. Thật tốt quá…. Như vậy ta có thể an tâm nhắm mắt…….. Khụ khụ….” Bà lộ ra một tia cười hài lòng.
“Tất cả những lời ta nói cho con, con….. Không cần nói cho Kiến Quốc biết…….con nhớ là được rồi…..”
“Vâng.” Hàn Mai trịnh trọng gật đầu.
“Tốt lắm, khụ khụ… Con đi… gọi Đại Dũng vào…. Khụ Khụ…..”
Hàn Mai nhìn sắc mặt bà đột nhiên ửng hồng, giống như rất khó chịu, gấp gáp kêu lên.
Lúc này Trần Đại Dũng, Trần Bình, Trần Lập đều đã chạy vào, vây bên cạnh giường.
Chỉ thấy Lưu Tú chỉ vào Trần Đại Dũng, há miệng như muốn nói cái gì nhưng
không phát ra tiếng được, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Trần Đại Dũng tựa vào trước mặt bà, rơi nước mắt nói, “Bà yên tâm, tôi biết
bà muốn nói cái gì, tôi… Tôi sẽ theo như ước định đem bà chôn cất…..
Chôn cất bên cạnh ông ấy…..”
Lưu Tú nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại. Tang lễ của Lưu Tú
được làm rất đơn giản, không có nhiều người, một mặt là vì bà không có
thân thích nào ở đây, bình thường lại rất ít ra ngoài nên cũng không có
bạn bè gì; mặt khác là vì năm đó khi Lưu Tú gả cho Trần Đại Dũng, hai
người đã ngầm ước định sau khi bà mất sẽ không vào phần mộ của tổ tiên
Trần gia. Vợ qua đời, lại không chôn trong mộ phần tổ tiên mà chôn ở
cạnh mộ phần của chồng trước, phần lớn đàn ông sẽ không cho đây là
chuyện vẻ vang gì.
Trong lòng Trần Đại Dũng cũng hiểu là Lưu Tú
muốn ở cùng Triệu Hoài Minh. Năm đó Lưu Tú gả cho ông, lý do chủ yếu là
vì Triệu Hoài Minh qua đời, bà lại không có người thân nào, không có
năng lực để nuôi lớn Triệu Kiến Quốc. Bà bất đắc dĩ mới lựa chọn tái
giá.
Ban đầu người trong nhà rất phản đối hôn sự giữa Lưu Tú và
ông, nói gì bà cũng là quả phụ, lại còn mang theo con trai. Nhưng không
cưỡng được ông, cuối cùng người nhà vẫn đồng ý, có điều ông phải làm
theo yêu cầu của mẹ, chính là để con trai của Triệu Hoài Minh tiếp tục
theo họ Triệu, hộ khẩu chỉ tạm thời tính vào Trần gia, đến khi đứa bé
trưởng thành phải tự mình ra ở riêng. Ý tứ rất rõ ràng, Triệu Kiến Quốc
không phải là người Trần gia, cũng không gọi ông là cha, về sau ra ở
riêng Trần gia cũng không phải lo lắng, chỉ tính là tạm thời do Trần gia nuôi dưỡng. Lúc ấy ông cho là Lưu Tú sẽ không đồng ý, ai ngờ bà không
suy tính chút nào, lập tức đồng ý. Bà cũng đưa ra điều kiện của mình, bà hi vọng về sau khi bà chết sẽ không chôn trong mộ phần của Trần gia.
Cái yêu cầu này có chút quá đáng, nếu để hàng xóm biết, họ lại không
cười đến rụng răng sao? Lưu Tú rất kiên trì với điều kiện này, ông nghĩ
cuộc sống về sau còn dài, biết đâu có thể làm cho bà đổi ý nên cũng đồng ý với bà.
Những năm gần đây, bà cũng đã làm hết những việc mà
một người vợ, một người mẹ nên làm. Mặc dù bà luôn bị mẹ chồng bạc đãi,
thậm chí là đánh chửi nhưng bà cũng làm tròn những việc con dâu nên làm
đối với mẹ ông, không một câu oán hận. Nhưng ông có thể cảm giác được bà làm tất cả những việc đó đều mang theo tâm tình hồi báo, cảm ơn, không
phải xuất phát từ một người vợ yêu chồng.
Ngày giỗ Triệu Hoài
Minh hằng năm, bà đều lén một mình đến tế bái trước mộ phần, mỗi lần như thế đều hết một ngày. Những việc này ông cũng biết, chỉ không nói ra mà thôi. Đời này người bà không yên tâm nhất chính là con trai của bà với
Triệu Hoài Minh, Triệu Kiến Quốc. Thế nhưng giờ Triệu Kiến Quốc đã có
nhà, có vợ hiền, đời này coi như bà không có gì phải vướng bận nữa, cho
nên hơn một tháng trước, sau khi xuống núi, bà bắt đầu cự tuyệt uống
thuốc, người nào khuyên cũng không nghe. Ông biết, đây là bà muốn đi………
Thời tiết lúc này đã chuyển nóng, quan tài không thể để lâu được, để ba ngày đã là hết mức rồi, chờ Triệu Kiến Quốc nhận được tin chạy về đã là
chuyện của năm ngày sau.
Triệu Kiến Quốc về nhà, liền lôi kéo Hàn Mai hỏi, “Lần trước không phải rất tốt sao? Thế nào đột nhiên…….”
“Vốn cũng không phải là bệnh nặng nên mọi người đều không quá để ý, chỉ là
sau này mẹ không chịu uống thuốc, bệnh tình cũng theo đó mà lúc tốt lúc
xấu…”
“Không chịu uống thuốc?”
“Ừ, ban đầu bà lén đem
thuốc đổ đi, sau đó bị Trần thúc phát hiện, liền dứt khoát không uống,
người nào khuyên bà cũng không nghe.”
Triệu Kiến Quốc nghe xong không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trong sân hút thuốc lá.
Hàn Mai nhìn anh cả mặt nặng nề, dưới mắt còn có quầng thâm, cả người mệt
mỏi, cô biết anh rất quan tâm đến mẹ, cô muốn an ủi anh nhưng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đau lòng.
Thật ra trong lòng Hàn Mai rất do dự, cô biết trong lòng Triệu Kiến Quốc có một nút
thắt mà chỉ có mẹ chồng Lưu Tú mở được nút thắt này. Không khó để nhìn
ra trước khi chết mẹ chồng cô rất quan tâm tới Triệu Kiến Quốc nhưng lại không biểu hiện ra mặt. Mặc dù cô đã đồng ý với bà sẽ không nói cho
Triệu Kiến Quốc nội dung cuộc nói chuyện của hai người., thế nhưng đó là bất đắc dĩ