
hỏ, thỉnh thoảng còn khúc khích cười, trong lòng anh có bao
nhiêu thỏa mãn.
Nếu đứa nhỏ thật sự gặp điều gì ngoài ý muốn, anh cũng không biết mình còn có thể thấy cô cười ngây ngô động lòng người
nữa hay không.
Nghĩ tới đây, Triệu Kiến Quốc không tự chủ càng nắm chặt tay Hàn Mai hơn.
Hàn Mai cảm thấy Triệu Kiến Quốc nắm tay cô chặt hơn, cũng dùng sức nắm
lại, dúi đầu vào trong ngực anh hít sâu một hơi. Thói đời thay đổi, bây
giờ coi như cô còn may mắn, ít nhất lúc này Triệu Kiến Quốc cũng ở bên
cạnh cô. Kiếp trước sau khi đưa cô vào viện, Lý Khải Dân biết được đứa
bé không còn nữa liền bỏ cô một mình trong bệnh viện, không xuất hiện
thêm lần nào nữa, nếu như không phải là bác sĩ và y tá tốt bụng, không
biết chừng cô đã không thể vượt qua mấy ngày đó rồi.
Hàn Mai cúi
đầu nhìn bụng mình, kéo tay Triệu Kiến Quốc qua đè lên tay cô cùng đặt
lên bụng, cô hi vọng đứa bé có thể cảm nhận được cha mẹ không có bỏ rơi
con, cha mẹ muốn con, chỉ cần con chịu lưu lại, chúng ta sẽ là một gia
đình rất hạnh phúc.
Lục Hạo điều khiển xe cảnh sát chạy như điên, rốt cuộc hơn một tiếng sau cũng tới bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói tình huống của Hàn Mai có dấu hiệu sinh non,
thai nhi vẫn còn, nhưng phải nhanh chóng thực hiện các biện pháp giữ
thai, lần này may mắn là đưa tới kịp thời, bằng không rất có thể sẽ mất
đi đứa bé. Sau khi cấp thuốc cho Hàn Mai, tiêm một mũi, liền bảo cô nằm
viện theo dõi mấy ngày, chờ cơ thể ổn định lại.
Hàn Mai vừa nghe đứa bé vẫn còn liền yên tâm, cẩn thận làm theo lời bác sĩ nói, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Hai ngày này bởi vì phải ngồi, Hàn Mai cũng không có biện pháp tắm rửa sạch sẽ, chỉ là tùy tiện lau qua mặt mũi, sau khi bị bắt cóc lên xe tải vừa
nôn vừa toát mồ hôi, còn có chút máu, cả người cô hiện tại đều dính dính rất khó chịu. Hơn nữa mấy ngày kế tiếp đều ở trong bệnh viện, chỉ cần
một ít đồ dùng hằng ngày là được, Triệu Kiến Quốc đã về bộ đội trước xin phép nghỉ, thuận tiện cầm theo quần áo cho Hàn Mai tắm rửa, hơn nữa cô
cũng có một chút chuyện cần nói với Lục Hạo.
Sau khi Triệu Kiến Quốc đi không lâu thì Lục Hạo cầm bình nước sôi tiến vào.
“Như thế nào? Cảm thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi! Hôm nay làm phiền anh, bằng không đứa bé không biết đã ra sao rồi!”
“Cô nói cái gì đó! Vì nhân dân phục vụ mà!” Lục Hạo bị Hàn Mai khen đôi
câu, còn có chút ý xin lỗi, đứng đó không biết nên đặt tay ở đâu, liền
đi nhanh tới rót cho Hàn Mai một chén nước.
Hàn Mai nhận lấy chén nước trong tay Lục Hạo, từ từ uống vào, bụng cũng cảm thấy ấm áp, tốt hơn khi nãy rất nhiều.
“Phải rồi, vừa rồi ở trên xe thật ngại quá, tính khí của vị kia nhà tôi có
chút bướng bỉnh, nói chuyện đều là lớn tiếng như vậy, thật ra anh ấy
cũng không có ý gì khác, anh đừng quá để trong lòng.” Lúc này ngược lại
đến phiên Hàn Mai ngượng ngùng, Triệu Kiến Quốc bình thường đều rất tốt, nhưng chỉ cần động đến chuyện của cô thì đều không bình tĩnh nổi. Người ta có ý tốt giúp đỡ, anh còn hướng người ta phát khí, sau đó còn không
thèm nói cám ơn, nếu gặp người nào để tâm, trong lòng ắt hẳn phải rất ấm ức.
“Ha ha…” Lục Hạo không nhịn được bật cười, “Cô thật hiểu rõ cậu ta, tiểu tử kia thật đúng là tên đầu bò bướng bỉnh!”
“Hai người biết nhau sao?”
“Ừ! Anh rể của tôi là Đoàn trưởng của cậu ta, trước kia tôi cũng ở trong bộ đội mấy năm. Tính ra tôi và Triệu Kiến Quốc biết nhau cũng phải 4 năm
rồi.”
“Không thể nào! Anh là em trai của chị Vân Tú?”
“Chuyện này có gì mà tôi phải lừa cô chứ?” Thấy Hàn Mai không tin, Lục Hạo cười hỏi.
“Chị em họ?” Nếu không làm sao lại một người họ Dương, một người họ Lục chứ?
Lục Hạo biết trong lòng Hàn Mai đang nghĩ gì, nói, “Không phải! Tôi là theo họ cha, còn chị tôi là theo họ mẹ.”
Hàn Mai vừa nghe trong đầu liền hiện lên bốn chữ “Gia đình ly hôn”. Cẩn
thận ngẫm lại, nhất định là như thế bằng không làm sao em trai chỉ là
cảnh sát nhỏ ở ga tàu mà chị gái lại là bà chủ của công ty lớn, chỉ
riêng xưởng trái cây đóng hộp đã bao nhiêu công nhân rồi, nghe nói bây
giờ còn đang tính toán mở rộng sang lĩnh vực nhà đất. Hàn Mai không thể
phủ nhận Dương Vân Tú là người tinh mắt, hiện tại lĩnh vực nhà đất chưa
có mấy người, cạnh tranh cũng không quá mức kịch liệt, hơn nữa Nhà nước
vừa mới tiến hành một loạt cải cách kinh tế, có thể nói đây chính là
thời kì mấu chốt để phát triển kinh doanh nhà đất, nếu có thể nắm chặt
cơ hội này, tương lai mười năm nữa nhất định sẽ không hối hận.
Lục Hạo vừa nhìn cũng biết Hàn Mai đang nghĩ sai, cũng đúng thôi, ai bảo gia đình anh lại đặc biệt như vậy!
“Năm đó chuyện cha mẹ tôi bị ông ngoại tôi phản đối, mẹ tôi trong lúc tức
giận đã bỏ nhà chạy trốn theo cha tôi, đến khi mang thai chị gái mới
chịu trở về. Lúc ấy ông ngoại giận đến mức nằm trên giường mấy ngày
không dậy nổi, mẹ tôi ôm bụng bự cùng cha quỳ gối bên cạnh giường ông,
sau đó rốt cuộc ông ngoại cũng mềm lòng, đau lòng cho con gái duy nhất,
cộng thêm đứa bé trong bụng mẹ nữa nên mới đồng ý cho cha mẹ tôi ở chung một chỗ, có điều đứa bé tro