
sống hậu đãi, lựa chọn cùng
hắn cái này tổng quản nho nhỏ ở chung một chỗ chịu khổ, người xem kịch
vui tự nhiên không ít.
Hắn dĩ nhiên biết Thiên Thiên có thể chịu
khổ, nghị lực lúc cô ở Anh quốc hắn đã nhìn ra, nhưng hắn vẫn đau lòng,
hơn nữa không muốn cô trở thành trò cười cho xã hội thượng lưu .
Nhất định sẽ có thật nhiều người tò mò về cuộc sống của cô cùng hắn ở chung
một chỗ có phải hay không có thể vẫn như cũ xinh đẹp quyến rũ như vậy,
cho nên hắn cho Thiên Thiên , chỉ có thể hoàn cảnh tốt hơn so bây giờ,
mà không có thể kém hơn nữa, đây là cốt khí của hắn .
"A Đế." Lục Nhi khuôn mặt ngái ngủ lim dim mở cửa đi vào.
" Lục Nhi!" Thiên Thiên trợn to hai mắt, nhìn bụng Lục Nhi đã khẽ đội lên."Bụng của cậu đã nổi lên rồi!"
"Thiên, cậu cuối cùng trở lại." Lục Nhi oán trách nói, "Cậu đi Anh quốc bao lâu mình liền bao lâu không có ra cửa, mình ở nhà thật nhàm chán."
"Lục Nhi, làm sao em tỉnh?" Thấy Lục Nhi hướng mình đi tới, Phạm Đế Tư một lòng cũng hóa mềm, ôn nhu đem cô ôm ở trên đùi.
"Bởi vì anh thật ồn ào." Cô oán giận trợn mắt nhìn đầu sỏ đắc tội quấy
nhiễu cô yên giấc một cái, "Anh ở đây gây khó khăn cho Trí Đạc cùng
Thiên Thiên a?"
"Anh không có." Phạm Đế Tư lập tức giơ hai tay lên thề.
"Rõ ràng là có." Thiên Thiên thanh âm nho nhỏ nói thầm.
"Thiên Thiên nói có." Lục Nhi ngẩng đầu trừng hắn một cái."Mặc dù náo Trí Đạc
chơi rất vui, nhưng anh không thể luôn khi dễ hắn."
"Được rồi, lần tới thời điểm anh náo cậu ấy sẽ chờ em cùng."
"Này còn kém không nhiều lắm." Lục Nhi hài lòng gật đầu một cái.
Trí Đạc bị lời nói của một đôi vợ chồng này làm cho phải dở khóc dở cười.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, nói rõ dụng ý của các người đi."
"Trí Đạc, thật ra thì đối với cậu mình vẫn có kế hoạch khác." Phạm Đế Tư quỷ quyệt cười một tiếng.
Mới vừa rồi đâu rồi, cái dượng rất thúi cái rắm kia gọi điện thoại hướng
hắn khoe ra, nói Trí Đạc tương lai sẽ là con rể của hắn, cho nên hắn
muốn đem người mang đi nữa!
Đùa gì thế! Người Phạm Đế Tư hắn đâu
có thể nào dễ dàng như vậy bị mang đi, ở cô cô, dượng lợi dụng Trí Đạc
yêu đối với Thiên Thiên, hắn sẽ cho Trí Đạc trước ký khế ước bán thân,
kỳ hạn là cả đời, ói ha ha ha, cả đời a. . . . . . Nghe rất tuyệt vời,
chỉ cần nghĩ đến dượng giận đến mặt đỏ lên, tâm tình của hắn cũng rất
tốt.
Quá tốt, hắn tuyệt đối sẽ không thua người.
"Kế hoạch?" Trí Đạc cau mày, trực giác kế hoạch của thiếu gia nhất định tuyệt không thú vị, ít nhất đối với hắn mà nói.
"Đúng vậy, ta cũng vậy cảm thấy A Đế an bài rất tuyệt a!" Lục Nhi cười nói.
Toàn bộ là nhân tài, vật tận kỳ dụng, an bài này dĩ nhiên ca tụng.
"Cái gì an bài a?" Thiên Thiên tò mò hỏi, cô bây giờ không hiểu nổi Lục Nhi cùng Đế Tư ca ca trong hồ lô bán cái loại thuốc gì?
"An bài xong, giao cho A Đế đi! Thiên, mình hỏi cậu, sang năm chúng ta liền tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp cậu muốn làm gì?" Lục Nhi hỏi.
"Mình à, mình muốn mở một quán cà phê nho nhỏ, có loại cà phê ngồi lộ thiên
kia...." Thiên Thiên híp mắt cười nói, trong đầu nghĩ tới cửa tiệm cô
muốn bố trí mới thoải mái làm sao.
"Cậu biết pha cà phê sao?" Lục Nhi hoài nghi, cô ngay cả nấu nước sôi cũng sẽ không được, làm sao có thể biết pha cà phê?
"Trí Đạc sẽ từ từ dạy mình, mình tin tưởng danh sư xuất cao đồ, mình nhất
định sẽ trò giỏi hơn thầy." Thiên Thiên đối với kỹ thuật mình pha cà phê hoàn toàn có tự tin .
"Oa! Không nghĩ tới mới đi Anh quốc một
tháng, cậu đối với tương lai đã có kế hoạch." Lục Nhi không khỏi kinh
ngạc biến chuyển của bạn tốt.
"Dĩ nhiên rồi! Như vậy còn cậu? Cậu sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì?" Thiên Thiên tò mò hỏi.
"Ở cữ." Lục Nhi bực mình trả lời."Dự tính ngày sinh tại sao phải ở thời điểm đó? Ghét!"
Thiên Thiên không khỏi bật cười."Cậu đây sẽ phải đi trách cha hài tử tại sao
không chọn thời gian tốt." Cô nháy mắt ra hiệu ám hiệu.
"Uh, vậy
mình cũng hi vọng Trí Đạc chọn thời gian đúng một chút, để tránh cậu đến lúc đó cùng mình một dạng oán trách liên tiếp." Lục Nhi mặt không đỏ
hơi thở không gấp phản kích trở về.
Aha! Lúc này đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn Thiên Thiên đỏ hồng .
"Thối Lục Nhi!" Thiên Thiên dĩ nhiên hiểu Lục Nhi chỉ là cái gì, ghê tởm! Cái phụ nữ có thai bất lương này.
"Cái này xin Thiếu phu nhân yên tâm." Trí Đạc một phen nắm bả vai của Thiên Thiên."Tôi không phải là người lỗ mãng như vậy."
Hắn đương nhiên đâu ra đấy sao! Bất quá lời hắn nói có ý tứ, không phải là nói Phạm Đế Tư là một người lỗ mãng sao?
Phạm Đế Tư nghe ra hắn ám dụ, không khỏi lắc đầu bật cười, Trí Đạc sẽ tố khổ người, thật đúng là làm cho người ta tất cả không nghĩ tới.
Hắn hắng giọng nói: "Các người không muốn nghe sắp xếp của tôi sao?"
"Anh nói a." Thiên Thiên vội vả muốn hắn nói.
"Sắp xếp của tôi chứ sao. . . . . ." Hắn trầm ngâm, cười quỷ dị, bằng cắn chữ rõ ràng nói: "Khâu Trí Đạc, cậu bị khai trừ."
☆ ☆ ☆
Khâu tổng quản lẳng lặng đứng, trên mặt không có bởi vì nghe con trai bị
khai trừ mà lộ ra một chút tâm tình, chẳng qua là yên lặng tiếp nhận.
"Khâu thúc, cháu hi vọng đây là cháu an bài sẽ khôn