XtGem Forum catalog
Quân Giáo Sinh

Quân Giáo Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

g, con biết, mẹ cứ yên tâm, con sẽ uống mỗi ngày, coi như nhiệm vụ thiết yếu trước khi đi ngủ là được.”

Lâm phu nhân lúc này mới yên lòng.

Lâm Viễn từ nhỏ đã rất hiểu chuyện và nghe lời, nếu như nó đã cam đoan, đương nhiên nói được sẽ làm được.

Nhưng thật kỳ quái… tại sao đáy lòng bà vẫn có một tia bất an.

Lâm phu nhân thở sâu, đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn dưới đáy lòng, lấy ra một chiếc thẻ màu bạch kim đưa cho Lâm Viễn.

“Con hãy cầm lấy cái thẻ này, mật mã là sinh nhật con. Đây là số tiền gửi ngân hàng mà ba con năm đó để lại, sau khi đến trường học, cần gì có thể trực tiếp rút từ thẻ.”

Lâm Viễn vội vàng lắc đầu nói.

“Không cần, mẹ và chị cứ giữ lấy. Học viện quân sự St. Romia miễn phí học phí, ăn ở đều không phải dùng đến tiền, mỗi tháng còn có trợ cấp sinh hoạt nữa…”

Lâm phu nhân nhíu mày cắt ngang lời của cậu.

“Cầm lấy đi, đây là ba con để lại cho con, con một thân một mình đi ra ngoài chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến tiền. Mẹ với chị con còn có một tấm thẻ, không cần phải lo lắng.”

Thấy mẹ có thái độ kiên quyết, Lâm Viễn đành phải im lặng nghe lời.

Thế nhưng cậu lại không biết, người cha mà cậu nghĩ, cùng với người cha trong lời nói của Lâm phu nhân, căn bản không phải cùng một người.

***

Thời gian khai giảng của trường quân sự ngày càng gần, Lâm Viễn đã đặt trước qua mạng một vé trên phi thuyền.

Phi thuyền Trân Châu số hiệu 731 chuyên chở hành khách sẽ dừng lại một giờ ở tinh cầu chủ Oman trong thiên hà Cezar. Từ tinh cầu Ryan trong thiên hà Cezar đến tinh cầu Oman mất khoảng 100 năm ánh sáng, chỉ cần một phi thuyền chở khách hạng nhỏ là có thể đi, mất khoảng mười tiếng là tới nơi.

Lâm Viễn mua vé đến tinh cầu Oman vào 5 giờ chiều ngày 4 tháng 1, Lâm phu nhân và Lâm Diêu đều tự mình đến trạm không gian của tinh cầu Ryan đưa tiễn cậu.

Không khí đưa tiễn thật sự rất ảm đạm, hai vành mắt của Lâm phu nhân đều đỏ lên, Lâm Viễn trước giờ chưa từng xa nhà có chút luyến tiếc bà, đành phải ôm lấy mẹ thật chặt, ra vẻ thoải mái mà mỉm cười nói.

“Mẹ, hết năm thứ nhất con sẽ trở về mà! Còn có, sau khi con đến trường sẽ thường xuyên trò chuyện với mọi người qua video, cũng sẽ không quên điều kiện mẹ đã nói! Mẹ yên tâm đi!”

Lâm phu nhân lúc này mới an lòng một chút, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, nghẹn ngào nói.

“Con phải chăm sóc mình thật tốt, biết không?”

Lâm Viễn cười gật đầu. “Vâng!” Sau đó cậu nhìn về phía chị gái, “Chị, Hobbit nhờ chị chăm sóc a, đừng quên cho nó ăn.”

Lâm Diêu hào sảng khoát tay.

“Yên tâm, chị sẽ không để cho nó chết đói đâu.”

“Con đi đây, hẹn gặp lại.”

Thấy sắp đến giờ, Lâm Viễn vẫy tay từ biệt hai người, xoay người đi vào cửa kiểm

tra an ninh.

Quy trình kiểm tra an ninh vô cùng nghiêm khắc, hành lý khách hàng mang theo đều phải đi qua một băng chuyền điện tử thật dài, sử dụng tia laser xoay ba trăm sáu mươi độ, xem xét kiểm tra không một chút sơ hở. Những hành khách mang theo vật nuôi lên phi thuyền còn phải tiến hành kiểm tra huyết thanh, để tránh dẫn theo bệnh truyền nhiễm.

Hành lý của Lâm Viễn rất đơn giản, chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi, rất nhanh liền thông qua cửa thứ nhất, lúc từ băng chuyền quẹo tới cửa kiểm tra huyết thanh, một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm túc dùng kim đâm một chút vào đầu ngón tay Lâm Viễn để lấy máu, sau đó lạnh lùng nhìn cậu một cái, thấp giọng nói.

“Lấy sủng vật của cậu ra đây.”

“Sao?” Lâm Viễn sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nói. “Chú à… chú đang nói đùa sao? Sủng vật ở đâu ạ?”

Sắc mặt người đàn ông không chút thay đổi, chỉ cho cậu xem hình ảnh quang điện bên trong vali hành lý sau khi kiểm tra – chỉ thấy vài bộ quần áo đơn giản bên trong vali, ngoài ra còn có một chú chó nhỏ toàn thân tuyết trắng đang cuộn mình ở bên góc, nó ngủ đặc biệt say sưa, bộ lông dài trên người còn bị tết thành rất nhiều bím tóc.

Lâm Viễn: “….”

Người đàn ông trung niên thúc giục.

“Mời cậu mang sủng vật ra làm kiểm tra huyết thanh, còn có, sủng vật không được phép để trong vali, cần phải đăng kí trước khi lên phi thuyền, lát nữa cậu nhớ đi làm một chút thủ tục.”

“…..Nga.”

Lâm Viễn vội vàng mở túi, mang Hobbit đang ngủ thật say ra ngoài.

Hobbit vừa mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền bị châm vào một nhát, nhất thời đau đến ô ô ô kêu lên, hai mắt đẫm lệ ư ử nhìn chủ nhân. Lâm Viễn bất đắc dĩ nhìn nó, cậu hoàn toàn không biết nhóc con này làm sao lại chạy được vào trong hành lý của mình, ngày đó cậu thu dọn đồ đạc xong thì rõ ràng đã khóa vali lại rồi a? !

Chẳng lẽ phải mang con chó nhỏ này cùng đến trường sao?

Lâm Viễn nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu!

Trường học chắc sẽ không cho phép học viên nuôi thú cưng! Nhưng mà, mẹ và chị đã về nhà, phi thuyền lại sắp cất cánh, Lâm Viễn thực sự cảm thấy không thể nào mặc kệ tiểu Hobbit ở lại nơi này…. Không còn cách nào khác, đành phải mang nó đến trường học rồi tính tiếp.

Nếu trường không cho nuôi, thì cậu sẽ tìm cho nó môt người chủ mới thật tốt.

***

Rạng sáng 3 giờ, phi thuyền hạ cánh xuống tinh cầu Oman.

Khác với tinh cầu Ryan quanh năm tuyết rơi lại cằn cỗi hoang vắng, là hành tinh chủ của thiên