
Tưởng Di không hiểu sao có chút mâu thuẫn. Đành phải ngậm miệng,
đi tìm Đồ quân y thôi.
Cố Hoài Việt rót cho Tưởng
Di một ly trà.
Tưởng Di nửa đứng nửa ngồi
nhận lấy ly trà, “Đừng phiền toái như vậy, dì tới muốn nhìn cháu xem bệnh tình
của cháu như thế nào thôi.
Cố Hoài Việt chậm rãi ngồi
xuống bên cạnh, “Không có gì lớn đâu ạ, cháu đã tốt lên rất nhiều rồi.”
“Nói thì nói như vậy, bị
thương vào tận gân cốt thì phải tĩnh dưỡng cho thật tốt vào. Các cậu tham gia
quân ngũ thì một năm chỉ có được vài ngày nghỉ ngơi, hiện tại cháu có thể phóng
đại cho nó lớn thêm một chút mà nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ,
“Dì thật là, nhưng để cho dì lo lắng cho cháu thế này thì cháu cũng có chút băn
khoăn.”
Tưởng Di cười cười, “Vô
phương thôi, ba Kiều Kiều với ba cháu nói thế nào cũng là bạn chiến hữu nhiều
năm, ngẫu nhiên nghe Mạnh Xuyên nhắc tới thương thế của cháu nên để dì tới thăm
cháu một chút. “ Nói xong cầm ly trà lên uống, có chút suy nghĩ khi uống ngụm
trà.
Kỳ thật Tưởng Di cũng
đang nói dối thôi, tuy rằng Thẩm Nhất Minh có ý tứ này nhưng thúc đẩy bà tới
đây vẫn là con gái của mình. Thẩm Mạnh Kiều nghe nói Cố Hoài Việt bị thương thì
rất lo lắng, nhưng lại ngại việc tình cảm không tiến được mà còn đến đây, đành
phải để cho người làm mẹ như bà đến đây.
Tưởng Di buông ly trà xuống
nhìn xung quanh một vòng, “Trong nhà chỉ có mình tiểu quỷ kia ở trong này cùng
cháu thôi sao?”
Cố Hoài Việt lắc đầu,
“Nghiêm Chân ở chỗ này với cháu, tiểu tử kia hôm nay mới cùng bà nội của Nghiêm
Chân tới đây, hai ngày nữa thì phải trở về.”
Tưởng Di gật đầu, Nghiêm
Chân là người vợ thứ hai của Cố Hoài Việt. Không biết như thế nào, nhắc tới tên
người này thì Tưởng Di lập tức đã nghĩ tới khuôn mặt của cô ấy, thanh tú nhu
hòa, hẳn là một người có tính tình dịu dàng.
Bởi vì không thường gặp mặt,
nói xong những lời khách sáo thì nhất thời sẽ miễn cưỡng có chút tẻ ngắt. Đúng
lúc này thì ở hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanh
thúy, Cố Hoài Việt nghe xong mà cười cười.
“Là tiểu tử kia, hẳn là
thấy Nghiêm Chân cùng bà nội.”
Tưởng Di cũng đứng lên, mỉm
cười, “Bọn họ đã trở lại rồi sao? Dì thật ra cũng muốn gặp họ.”
Nói xong đi theo Cố Hoài
Việt đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra cửa phòng bệnh thì thấy hai người đang đi
trước cười nói, Tưởng Di không khỏi đứng chôn chân tại chỗ.
Nghiêm Chân hiển nhiên
cũng nhìn thấy bọn họ, căn bản là cô đang cùng tiểu gia hỏa kia cười nói, đợi đến
khi đến gần mới thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Cố Hoài Việt là ai, nét tươi
cười trên môi liền cứng ngắc. Mắt trợn trừng, cơ hồ là có chút ngạc nhiên nhìn
Tưởng Di. Quả táo cầm trong tay cũng rớt xuống đất, một quả táo màu hồng giống
như một hạt châu rớt xuống trên hành lang.
Nghiêm Chân bất chấp mà
quay đầu lại nhìn bà nội. Mà bà nội cũng đứng chôn chân tại chỗ, giống như
không có chút phản ứng gì vậy.
Cố Hoài Việt sâu sắc phát
hiện ra điều gì đó, nói tiểu gia hỏa kia đi nhặt quả táo vừa bị rớt xuống, còn mình
đi qua ôm lấy vai Nghiêm Chân, “Làm sao vậy?”
“Em … Em..” Cô nhìn vào
ánh mắt của anh, Nghiêm Chân cố gắng trấn định mình, “Em không sao…. Nhưng…
nhưng bà nội…”
Nghiêm Chân chưa nói xong
như cảm giác được thân thể bà nội ở sau mình có chút nghiêng ngả, đứng không vững
nữa.
Cố Hoài Việt nhìn sắc mặt
trắng bệch của bà nội cùng với hô hấp không ổn định của bà, thì mày nhăn lại,
“Anh đem bà nội đỡ vào trong , em đi kêu bác sĩ đi.”
Thấy cô vẫn đứng trố mắt
như vậy, Cố Hoài Việt không khỏi đem giọng nói nhấn mạnh lên, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đột nhiên
hoàn hồn, nói được sau đó xoay người chạy nhanh như bay đi tìm Đồ Hiểu.
Mà Tưởng Di vẫn đứng tại
chỗ giống như đã ngừng hô hấp rồi, làm cho người ta không phát hiện ra sự tồn tại
của bà ấy. Sau khi Cố Hoài Việt đỡ bà nội vào phòng thì bà mới mới sực tỉnh lại,
hít một hơi thật sâu, hai huyệt thái dương đột nhiên cảm thấy đau.
Lại gặp mặt.
Cách biệt
hơn hai mươi năm, lại gặp mặt lần nữa. Khi bác sĩ đến thì hô hấp
của bà nội cũng đã có xu hướng ổn định trở lại, sau khi trải qua kiểm tra đơn
giản, xác định không có gì trở ngại, chỉ đơn giản thiếu dưỡng khí nên chỉ cần
chuyền vài chai nước là được.
Nhìn khuôn mặt của bà nội
dần dần hồng nhuận lên, Nghiêm Chân có chút lo lắng hỏi bác sĩ, “Thật sự không
có vấn đề gì?”
Bác sĩ trẻ tuổi cười cười,
“Không có việc gì, là cung cấp máu không đủ là cho hô hấp có chút khó khăn
thôi. Huyết áp của bà ấy có chút cao, phương diện này cần phải chú ý một chút,
đừng để cho bà ấy chịu nhiều kích thích quá.”
Nghiêm Chân gật gật đầu.
Đồ Hiểu đưa bác sĩ rời
đi. Nghiêm Chân đứng ở bên giường, trừ bỏ thay bà nội dịch dịch góc chăn đang bị
rớt ra ngoài, thời gian còn lại vẫn không nhúc nhích. Tiểu gia hỏa kia cũng
nhìn cô, cũng không dám nói lời nào.
Cố Hoài Việt thu xếp cho
tiểu gia hỏa kia, đi qua ôm lấy vai của Nghiêm Chân, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân phục hồi lại
tinh thần, nhìn anh.
“Đừng lo lắng, bà nội
không có việc gì.”
“Em biết.” Cô cầm tay
anh, “Cảm ơ