
ghiêm Chân nhất thời
không biết nói gì.
Cố Hoài Việt búng lên
trán cậu bé, “Cố Gia Minh, phục tùng mệnh lệnh.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng,
không tình nguyện đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài.
Nghiêm Chân nhìn bóng
dáng hai người, thản nhiên nở nụ cười.
Phía sau bỗng nhiên truyền
đến tiếng ho khan nhỏ của bà nội, Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, bước
nhanh đến bên giường bệnh.
“Bà nội, bà tỉnh rồi à?”
Bà nội gật gật đầu, “bà
ngủ không sau. Người già vẫn ngủ ít như vậy, muốn ngủ nhiều cũng khó.”
Nghiêm Chân cười cười, vẫn
thay bà dịch dịch góc chăn. Bà nội nhìn cô làm tất cả, cuối cùng chậm rãi vươn
tay ra, cầm lấy tay của cô.
“Người đó đi rồi?”
“Vâng.” Nghiêm Chân cố gắng
làm như không có việc gì, “Bà có chỗ nào không thoải mái hay không, chúng ta ở
trong bệnh viện nên kêu bác sĩ cũng tiện.”
Bà nội hơi lắc lắc đầu,
nhìn ánh hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, “Chuyến đi này của ta thực là không
nên đi, mang phiền toái tới cho hai đứa thì không nói, còn không nghĩ sẽ gặp lại
người đó.”
“Bà nội.” Nghiêm Chân cầm
lấy tay bà nội, “Bà đừng nói như vậy, cháu cùng Hoài Việt đều rất muốn bà cùng
Gia Minh tới đây. Hai người tới đây thì chúng cháu rất vui. Về phần chuyện của
anh ấy, là đã đoán trước được rồi, bà nội đừng để ở trong lòng.”
“Bà biết.” Bà nội trái lại
lại vỗ vỗ tay của cô, “Nhưng.. TƯởng Di…”
“Cháu cũng biết.” Nghiêm
Chân rất hợp thời nói tiếp lời của bà, không cho bà nội nói nhiều, “Cháu đều hiểu
được.”
“Cháu điều biết rõ sao?” Bà
nội chưa từng cùng cô nói qua chuyện này, giờ phút này nghe cô nói như vậy, tự
nhiên là có chút kinh ngạc, cố gắng khởi động nửa người trên mà hỏi, “Cháu…
cháu làm sao mà biết được?”
Nghiêm Chân bật cười nhìn
bà nội, “Bà nội đừng có gấp như vậy, trước nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhưng bà nội cũng không
nghĩ vậy, sốt ruột cầm lấy tay của cô mà hỏi, “Cháu đều biết bà đang nói cái gì
sao?”
Nghiêm Chân không chút
nghi ngờ nếu bà nội đứng trên mặt đất, khẳng định đã bắt đầu dậm chân rồi.
Cô không khỏi có chút bất
đắc dĩ, “Bà cùng ba cháu luôn coi cháu là đứa nhỏ, kỳ thật cháu đã là người trưởng
thành rồi, chuyện nên biết đều đã biết được.” cô thấy được bà nội sốt ruột hơn
vì cô không nói trọng điểm, Nghiêm Chân cười nhẹ, “Bà nội, cháu từng ở trong
sách của ba cháu thấy được ảnh của người phụ nữ đó.”
Đó là ảnh chụp của hai
người, trong ảnh chụp người đàn ông mặc một thân quân trang đơn giản, không tính là anh tuấn khôi ngô nhưng trên
khuôn mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Đó chính là ba của cô.
Nghiêm Chân đoán rằng, ba
của cô sở dĩ cười vui vẻ như vậy có lẽ là vì người phụ nữ trong lòng. Diện mạo
người phụ nữ được ông ấy ôm trong ngực kia phi thường xinh đẹp, bên miệng còn
có nụ cười thản nhiên tươi tắn.
Thời điểm Nghiêm Chân
nhìn thấy ảnh chụp thì đã biết đến từ “mẹ” rồi. Cô không dám đem từ này đặt lên
người của người phụ nữ trong ảnh, nhưng trực giác nói cho cô biết, lần đó khi
ba cô bị bệnh đã kêu lên hai chữ “Tưởng Di”, chính là tên của người phụ nữ này.
Có lẽ “Tưởng Di” sẽ là mẹ
của cô, hay là mẹ của cô đang ở nơi nào?
Đáp án cho vấn đề này là
trong một lần say rượu ba cô đã nói cho cô biết. Lần đó bà nội không có ở nhà,
ba cô bởi vì thành công khi làm thí nghiệm phóng tên lửa, uống nhiều rượu rồi mới
về nhà. Khi đó cô còn nhỏ nhưng cũng chỉ có mình cô chiếu cố ba lại vừa nghĩ tới
ảnh chụp, miệng nhỏ giọng nói thầm, “Nếu có mẹ thì tốt rồi…”
Ai ngờ ba cô thế nhưng
nghe thấy được, nằm ở trên giường cười ha ha, “Đứa trẻ ngốc, mẹ con đã sớm rời
đi rồi,”
Nghiêm Chân nhớ rõ mình
lúc ấy còn nhanh hỏi lại, “Khi nào thì đi vậy ba? Đi đâu thế ạ? Sao bà không đuổi
theo đưa mẹ về nhà.”
Ba cô cố gắng làm cho
mình thanh tỉnh, nâng cánh tay lên, xoa đầu cô, “Đuổi theo nhưng mẹ con không
trở lại, mẹ con sẽ không trở lại nữa. Đáng thương nhất là tiểu nha đầu con, khi
đó con còn nhỏ như thế,”
Nói xong ba cô vươn hai
ngón tay, “Mới hai tháng. Lúc đó con chỉ mới hai tháng thôi.”
Nghiêm Chân còn muồn hỏi
nữa nhưng ba cô khoát khoát tay, chung quy không thắng được lực của rượu mà ngủ.
Sau khi tỉnh lại thì ba cô cũng không nhớ rõ mình đã nói ra cái gì, mà cũng từ
đó trở đi Nghiêm Chân cũng không nhắc lại những vấn đề gì liên quan tới mẹ nữa.
“Cháu biết đây là chuyện
kiêng dè của nhà chúng ta, bà cùng ba cháu đều không muốn nói ra. Đơn giản cháu
cũng sẽ không hỏi lại.” Nghiêm Chân thản nhiên nhớ lại rồi nói.
Mà bà nội vẫn đang nhìn
cô lại thở dài một hơi, “Cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, cũng
không hỏi bà và ba cháu điều gì về mẹ cháu, có khi nhớ tới bà còn cảm thấy buồn
bực. Không nghĩ tới chính cháu đã biết được nhiều như vậy…” Nói tới đây bà nội
cười cười, “Xem ra cháu đúng như ba cháu nói, cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ có nhiều
tâm sự, chuyện gì cũng để ở trong lòng, khiến người càng thêm buồn bực.”
Nghiêm Chân khẽ nở nụ cười.
Kỳ thật cô là có bệnh, là tâm bệnh.
Tâm sự đẻ nén quá nhiều
thì sẽ trở thành tâm bệnh. Tâm bệnh được xem là bệnh khó chữa trong y khoa, cho
nên từng ấy năm tới nay cô cố