
kia.
“Anh biết.” Trong bóng đêm
giọng nói của Cố Hoài Việt nghe vào tai rất nhỏ, “Nhưng em không cần sợ hãi, bất
luận em lựa chọn như thế nào đi nữa, thừa nhận cái gì đi nữa, hoặc là buông tha
cho cái gì thì anh cùng Gia Minh luôn thuộc về em, điểm ấy sẽ không bao giờ
thay đổi. Em có hiểu không?”
Anh là đang nói cho cô biết,
bọn họ một lớn một lớn ở đây làm chỗ dựa cho cô sao?
Nghiêm Chân hơi lui người
về phía sau, nhìn biểu tình trên khuôn mặt của anh mà không khỏi muốn cười.
Cố tham mưu trưởng khó lắm
mới có khi biểu lộ chân tình nhưng bị cô nhìn như vậy thì lại có chút xấu hổ,
anh ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt của Nghiêm Chân
giãn ra, “Không có gì… chỉ là…” Muốn hôn anh một chút.
Nói là làm, cô đánh lén
thành công. Nghiêm Chân đắc ý nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch. Mà Cố
Hoài Việt thì giật mình một chút, sau khi phản ứng lại được với hành động vừa rồi
của cô thì giữ lấy khuôn mặt cô, hung hăng hôn xuống…
……………
………………………
Bởi vì sự cố của bà nội đột
nhiên đến ngoài ý muốn nên ngày về của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh và bà nội lùi lại
hai ngày. Trong khoảng thời gian mấy ngày nay, với miệng lưỡi nói ngọt của tiểu
gia hỏa kia đã khiến cho vợ chồng Đồ lão thương thằng bé vô cùng, mấy đêm ở đây
cũng đưa thằng bé về nhà nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Đồ quân y đều nhếch
mày mới mang được cậu nhóc tới đây, còn nói gì mà có người được sủng ái tự
nhiên có người thất sủng.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩn
người, “Thằng bé mới có mấy tuổi thôi mà.”
Đồ quân y liếc ngang, “Hừ,
đúng rồi, ngày phẫu thuật của Cố tham mưu trưởng đã được định ra rồi. Mấy ngày
tiếp theo sẽ tiến hành vài lần kiểm tra, không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Nghiêm Chân gật
gật đầu, “Cảm ơn cô, Đồ Hiểu.”
Đồ Hiểu cười cười, lộ ra
hai hàm răng trắng đều, “Nói cái gì chứ, đem tiểu tai họa này đón đi là được rồi.”
Nghiêm Chân cười , xoa
xoa tóc tiểu quỷ kia, mang cậu bé đi ra ngoài.
Tiểu gia hỏa này đối với
hành vi đem cậu bé cho người khác trong hai ngày nay của cô giáo Nghiêm rất là
bất mãn, mặt thì xị ra như bánh bao, chân thì dậm bịch bịch trên mặt đất, môi
thì mím chặt, bộ dạng cực kỳ bất mãn.
Nghiêm Chân không thể
không lên tiếng nhắc nhở cậu bé, “Em đi nhẹ một chút, các chú các dì trong
phòng bệnh cùng những bạn nhỏ nữa cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Tiểu gia hỏa kia dẫu môi,
“Ai biểu cô không đi chơi cùng em.”
Nghiêm Chân cười cười,
đang chuẩn bị an ủi tiểu gia hỏa này nhưng khi ngước nhìn lên thì lại có hai
thân ảnh hết sức quen thuộc ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện, bước chân của cô
cũng dừng lại một chút.
Là bà nội cùng Tưởng Di.
Những ngón tay của Nghiêm
Chân thu chặt trong lòng bàn tay, môi cũng mím chặt lại. Dừng ở chỗ đó một lát
lôi Gia Minh nhanh chóng đi qua đó. Cô thấy bà nội chỉ mặc quần áo của bệnh
nhân thì có chút tức giận, “Bà nội, bà sao lại mặc ít như vậy mà đi ra ngoài rồi?”
Nói xong nhìn Tưởng Di. Còn
Tưởng Di đối với sự xuất hiện của cô cũng có chút ngoài ý muốn, đầu tiên là ngẩn
người, sau đó là chậm rãi cười. Nghiêm Chân cố gắng làm như mình không thấy bà ấy.
Bà nội cũng bị cô làm cho
hoảng sợ, hô hấp ổn định lại rồi sau đó nhìn cô có chút bối rối, “Bà cũng đang
chuẩn bị đi vào, cháu tức giận cái gì chứ?” Nói xong không để ý tới Nghiêm
Chân, nhìn về phía Tưởng Di, “Cô cũng trở về đi, đừng đến tìm tôi nữa. Những điều
nên nói bà già này cũng đã nói hết rồi, cô cũng có thể hiểu được.”
Tưởng Di gật gật đầu, lại
liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Chân. Trong ánh mắt giống như là có chút bất đắc
dĩ, gặp Nghiêm Chân đang nghiêng đầu nhìn bà nội, Tưởng Di lại không khỏi cười
khổ một phen, xoay người rời đi.
Tưởng Di đi được 10 phút
rồi nhưng Nghiêm Chân không nói được một lời.
Lấy điểm tâm đưa cho bà nội
cùng Cố Gia Minh, để lại một ít cho Cố Hoài Việt chưa tỉnh ngủ. Anh mấy ngày
nay bởi vì bệnh cũ tái phát nên giấc ngủ không tốt, phía bệnh viện vẫn đang chờ
kết quả kiểm tra của anh để nhanh chóng an bài phẫu thuật.
Tối hôm qua lại đau rất
lâu, gần sáng mới ngủ được. Nghiêm Chân có chút đau lòng, buổi sáng không gọi
anh dậy, để cho anh ngủ nhiều thêm một chút.
Bà nội vừa ăn cháo vừa
nhìn sắc mặt Nghiêm Chân, giống như là đứa trẻ phạm lỗi vậy. Cuối cùng cũng cúi
đầu than một tiếng, “Bà không cùng người đó nói cái gì, nói là cháu hiện tại sống
tốt lắm, để cho người đó không cần lại đến quấy rầy cháu.”
“Vâng.”
“Bà biết cháu không muốn
đối mặt với người đó, cho nên mới tránh để không cho cháu ngăn cản đấy thôi. Ai
ngờ cháu đi đón Gia Minh lại trở về nhanh như vậy.”
Nghiêm Chân lại ừ một tiếng,
sự căng thẳng trên mặt cũng giảm xuống, khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, “Cháu hiểu
được, cháu có thể làm được gì chứ.”
Bà nội trừng mắt liếc
nhìn cô một cái, cái gì gọi là có thể làm gì được chứ?
Ăn xong điểm tâm, Nghiêm
Chân rửa chén bát xong, đi ra thì đã thấy bà nội thu dọn này nọ, mày hơi nhướng
lên, “Bà nội, bà đây là….”
“Chúng ta chuẩn bị hôm
nay trở về. Lái xe cũng đến đây rồi…”
Nghiêm Chân nghĩ rằng bà
nội là vì tức giận nên mới nói vậy, n